Chương 7: (A part)

218 15 3
                                    






Lưu ý: Một số chi tiết được thêm vào sai lệch mạch truyện chính.
Cân nhắc trước khi đọc.

___________________




"Tomioka, mày đã bao giờ nghĩ đến một lúc nào đó tao sẽ nói rằng tao yêu mày chưa?"

"Ừ. . .tao sẽ thế đấy."

"Tao yêu mày."


"Nhưng làm sao đây nhỉ?"

"Tao cũng có thể bỏ rơi mày bất cứ lúc nào đấy."

"Bỏ rơi mày một lần nữa đấy."

"Đồ ngu."








"Ê, dậy rồi hả? Làm ăn kiểu gì mà ngủ như heo vậy?" - Giọng anh vang lên làm cậu sực tỉnh khỏi giấc mơ không mấy tốt đẹp.


Cậu mộng thấy anh, người cùng ánh hoàng hôn bên sóng biển. Là anh cười trên môi, nhưng lại có làn gió thu cuốn lấy với trời thổi về mát rượi an ủi lòng trí bất an của cậu. Anh vậy mà lại đưa tay đón lấy nhịp tim đang còn thổn thức đằng kia. Bất giác hai khoé miệng cậu nở ra, tựa cả hi vọng để người biết cậu đã yêu lấy nụ cười ấy, chưa lâu nhưng đủ đậm.


Cảm xúc dâng lên không ngớt trong tim, cậu chạy vội đến nơi kia anh hiện diện, đến nơi biển sóng tĩnh lặng mà gió trời nhẹ êm lướt qua. Thứ cảm xúc làm tim con người ta  xuyến xao ấy khiến lòng cậu khó mà phủ nhận niềm tin được ôm chầm lấy người mà bật thốt ra ba chữ "Tôi yêu cậu."


Mà ơ kìa? Từng chữ chưa kịp phát ra khỏi cổ họng cậu, đất trời trở tối sầm lại, từng vùng sóng đợt gió nổi dậy trở giận mà cuồn cuộn đập vào bờ cát, đập cả vào trái tim đang loạn nhịp vì yêu kia. Chẳng thấy bóng hình cậu yêu, cậu đợi chờ nữa, là một màu đen nhẻm phủ kín tất thảy. "Tao có thể bỏ rơi mày bất cứ lúc nào đấy." Trong một phút giây nào đó, dao găm đẫm màu nhói lên ở lồng ngực cậu


Chợt có tiếng đánh thức cậu.


__________________



"Nghe tao nói không đấy? Đồ ngu này!"

"H-hả? Cái gì cơ?" - Giyuu ngồi dậy ngơ ngác nhìn anh trước mặt càm ràm. Biết là mơ, cậu nhẹ nhõm hơn được phần nào.

"Làm sao đấy? Ngủ như lợn xong cái thái độ vậy à?"

"K-không có gì, mà tôi đã ngủ nhiều lắm hả?"

"Ừ, nắng lên tới đầu rồi kìa." - Đúng như anh nói, ngoài kia đã mang cái vẻ xanh ngát trời cùng nắng thu không chói cũng không nhẹ đã cao tít đỉnh đầu từ khi nào.

"Chắc do tôi còn mệt. . ." - Cậu hướng ánh nhìn ra khung cửa mà nắng chiếu vào. Lòng vẫn còn lẩn quẩn về giấc mộng ấy, sao lại thật đến vậy? Đến mức tim gan còn mang cái quặn thắt vì từng chữ vô tình đến đau lòng. Trầm ngâm hồi lâu, chẳng biết nữa, cậu sao mà muốn điều đó là thật chứ? Miệng cậu thậm chí chẳng hé ra được lời yêu thì cảm giác bị bỏ rơi lần nữa còn tệ hơn nhiều.

"Mệt nữa à? Vậy nằm nghỉ tiếp đi, cần tao lấy thuốc cho không?" - Nhìn mặt Giyuu đờ ra, anh lại thấy lo.

"Giờ thì đỡ hơn rồi, không phiền cậu đâu."

"Mày xạo là chết với tao nên lo mà thành thật đi."

"Ưm. . .thật ra thì còn đau chỗ cậu cắn tôi hôm q-" - Chưa kịp nói hết câu thì bị Sanemi cắt ngang, thẳng tay cho viên thuốc vô miệng cậu.

"Im đi. . ." - Lại nổi cơn cọc cằn mà mặt thì đỏ ít nhiều cũng như mấy quả chín trên cành.

"Rồi rồi, nhưng mốt cắn nhẹ thôi nhé, sưng hết cả lên rồi này." - À thì tiện mồm nên chọc tí đâu ngờ bị vả cho tởn luôn.


"Lại làm sao nữa? Thuốc không uống, đồ ăn tao làm cho cũng không ăn, cứ ngồi một góc vậy hả? Muốn chọc điên tao à!?"- Sanemi mắt toé cả lửa nhìn thằng nằm cùng chăn tối qua như ngứa đòn mà cứ ngồi đực ra với cái mặt ấy.

"Cậu ăn đi, tôi no rồi." - Giyuu bĩu môi nói.

"No cái chó má gì? Ăn ngay cho tao, đừng để bố mày nóng. Hay muốn tao dùng biện pháp mạnh bạo?"

"Thôi, khổ quá cơ để tôi ăn." - Cậu vớ lấy bát cháo hành anh đưa.

"Ờ, thế có phải hơn không?" - Sanemi chống cằm ngồi phía đối diện nhìn bằng ánh mắt không mấy thân thiện.

"Hết hứng ăn rồi."

"Nốc. Hết. Cho. Tao"

". . ."


Nhìn cậu miễn cưỡng ăn đồ mình nấu, anh lại có cảm giác lâng lâng đến lạ. Ở những lúc nào đó, Sanemi lại nhớ về khoảnh khắc tối qua bên cậu, lại tự thấy mặt đỏ bừng cả lên. Ngay giây phút môi chạm môi, anh đã ước mọi thứ xung quanh có thể trôi chậm hơn, nếu được hãy dừng lại.


Dù sao nó cũng là thứ gì đó nếu mỗi lần nhớ về đều khiến anh xấu hổ không thôi. Tất nhiên, cả những lúc hơi ấm hai người quyện vào sức nóng của nhau đều là những thứ khó mà quên nằm sâu trong tâm trí anh, mấy khi lại đột ngột muốn xóa bỏ nó đi. Tuy vậy, dù biển trời có mà đổi thay thì cũng chẳng phủ nhận được cái cảm xúc yêu anh dành cho cậu.



"Ê quay mặt lại đây." - Thấy Giyuu lơ mình, anh đành chủ động tiến tới bóp mặt cậu mà hôn nhẹ.

"Xin lỗi. Nãy tao đánh hơi mạnh, đừng có giận nữa nhá?" - Nói rồi rời đi để lại Giyuu với cái mặt tái đỏ.

"Thật là đáng ghét mà . . ."





________________



Chào mng, mình là DH đây. Cảm ơn vì đã đọc đến đây! Và nếu mng thắc mắc sao chương này ngắn vậy thì thật ra còn nữa mà mình vẫn chưa kịp viết ấy.. vào tuần thi chính thức rồi nên mình không còn nhiều thời gian để viết truyện.

Mình đăng nhiêu đây để mng đọc khỏi phải chờ lâu chứ cuối tuần sau mình mới lên lại cơ với cả quá hạn đã hẹn rồi nên để dài ngày thêm nữa thì cũng kì. Mong mng không phiền. Thật lòng xin lỗi mng lắm lắm lắm ạ🥲

Đây mới là 1p thôi ấy mng, còn nữa cho nên là khi nào hoàn thành xong mình sẽ xoá chương này.

Hết rồi, chúc mng buổi trưa vui vẻ💕

• |[Sanegiyuu]| • Mùa thu này, tôi có emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ