9

851 83 0
                                    

Sáng sớm hôm sau, khi ánh bình minh còn chưa thể len qua bức màn dày nặng thì Diệp Anh đã ngồi dậy khỏi giường. Cô mặt không cảm xúc cầm lấy điện thoại, mở khóa màn hình, lúc này mới bốn giờ mười lăm phút.

Nơi làm việc hôm nay cách phim trường không quá xa, nhưng lái xe qua cũng mất gần ba tiếng đồng hồ. Tối qua, trước khi ngủ, Triệu Nghị đã luôn miệng dặn dò, nhất định phải xuất phát sớm một chút, để phòng ngừa bị tắc đường mà làm chậm trễ công việc.

Diệp Anh ngáp một cái, lại thuận tay vén lớp tóc dài che trước trán, nghiêng đầu nhìn về phía người còn đang say giấc bên cạnh. Đáy mắt cô bất giác nhuộm đẫm mấy phần nhu hòa.

Cô khẽ hé miệng, muốn nói chuyện, nhưng lại sợ đánh thức đối phương, cuối cùng chỉ làm khẩu hình khẽ nói một câu: "Vợ, em đi làm đây."

Thùy Trang nằm nghiêng quay về phía cô, vô thức đá đá chân khiến tấm chăn nháy mắt tuột đến eo, đồng thời cũng lay động đến chiếc váy ngủ vốn đã lỏng lẻo.

Trong khoảnh khắc ấy, cảnh xuân hé lộ.

Diệp Anh nuốt nước bọt, quay đầu đi, lại nhịn không được mà quay lại, nhìn chằm chằm bờ vai lả lướt cùng phần xương quai xanh đang phơi bày bằng ánh mắt nóng bỏng.

Thùy Trang vốn đã trắng nõn. Lúc này, trong mắt Diệp Anh, đầu vai, cổ, khuỷu tay của chị, không một chỗ nào không ánh màu hồng phấn. Thậm chí trong không khí còn thoang thoảng mùi hương mật đào ngọt ngào đến lạ.

Diệp Anh biết đó chỉ là mùi sữa của cơ thể, nhưng Thùy Trang trong mắt cô lúc này chẳng khác nào một quả mật đào căng mọng, ướŧ áŧ. Mà cô như con khỉ lỡ chân xông nhầm vào vườn đào, lỗ mãng mà vụng về, muốn nếm thử một ngụm ngọt ngào ấy.

"Vợ thơm quá." Diệp Anh cúi sát người, "Thơm quá, thơm quá."

Không hiểu vì sao mỗi khi đến gần Thùy Trang, Diệp Anh đều có thể cảm giác được một mùi thơm lạ lùng từ người chị. Không phải mùi của bất kì một sản phẩm dưỡng da nào mà càng giống hương thơm thoang thoảng từ một đóa hoa, không nồng đượm nhưng lại khiến người ta say đắm mãi.

Cuối cùng, cô không nhịn được mà cúi đầu, nhẹ hôn lên mái tóc Thùy Trang.

Chỉ một chút xíu hẳn là sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ?

Diệp Anh hồi hộp che nửa mặt, thở cũng không dám thở mạnh, khó khăn lắm mới lui lại một chút, sau đó hỏa tốc bay xuống giường. Cô nhanh chóng rửa mặt rồi thay quần áo, lại lén liếc mắt nhìn Thùy Trang thêm một lần nữa, xác định đối phương không bị quấy rầy mới nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi phòng.

Trong khoảnh khắc cửa khóa lại, Thùy Trang bừng mở mắt.

Cô quay lại nhìn thoáng qua cửa phòng, lại thuận thế vùi đầu vào ổ chăn.

"Động tác mạnh như vậy, có ngủ như lợn chết cũng phải tỉnh lại." Sờ lên chỗ Diệp Anh vừa hôn qua, Thùy Trang nhẹ giọng mắng một tiếng, "Ngu ngốc!"

*

Đã quen có chiếc đuôi to luôn lẽo đẽo theo sau Thùy Trang, hôm nay đột nhiên không gặp Diệp Anh, Lam Tư Thấm còn rất bất ngờ. Thấy bốn bề trống trải, cô duỗi tay chọc chọc Thùy Trang, cất tiếng hỏi: "Sao hôm nay không thấy vị kia nhà chị?"

Vợ Tôi Đáng Yêu Nhất Quả Đất | dla x tp |Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ