ARC I: Con Rồng Ngọc

434 37 5
                                    

Tác giả: kunisuke
Biên tập/Chỉnh sửa: serenana 

-- 


01. 

Bệnh viện Số Một, thành phố Tân Thành. 

Sảnh ngoại trú vẫn đông người qua lại như thường lệ, gạch lát ở cửa sảnh được trải một lớp thảm chống trượt, những tấm thảm xám nhạt ban đầu bị hơi ẩm bên ngoài nhuộm thành xám đậm từ lâu. Hai bảng cảnh báo màu vàng được đặt bên cạnh cửa sổ thu phí, trên biển báo in hình một người que màu đen trong tư thế sắp ngã, phía trên viết bốn chữ lớn: "Cẩn thận trơn trượt". 

Trên tay mỗi người lui tới đều cầm một túi nhựa dùng để đựng ô được cung cấp ở cửa bệnh viện, bãi đậu xe dưới lòng đất của bệnh viện không nối với sảnh lớn, không mang theo ô sẽ bị ướt sũng hết người, nhìn rất nhếch nhác. 

Trong khu vực nghỉ ngơi công cộng tại khoa chấn thương chỉnh hình, người nhà bệnh nhân trong lúc chờ đợi đang ngồi tán dóc, hiện tại chủ đề tán gẫu ở toàn bộ Tân Thành không còn gì khác ngoài bàn về thời tiết. Trời đã đổ mưa bao lâu rồi, còn kéo dài đến khi nào nữa, quần áo trong nhà không khô được, mặt tường ẩm ướt, con đường trước cửa bệnh viện vốn dĩ đã không bằng phẳng nay lại càng gập ghềnh hơn...

Bác gái ngồi ở giữa hàng ghế thứ hai và người ngồi phía sau cùng than thở, nông dân làm vườn năm nay sợ là phải chịu khổ, ánh mắt thoáng liếc về phía người ngồi gần đấy. 

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, ngũ quan sắc bén, sống mũi cao thẳng, mái tóc đen được vuốt gọn gàng về phía sau, dưới thời tiết thế này vẫn mặc một bộ âu phục lịch sự đến bệnh viện, chiếc đồng hồ lộ ra ngoài cổ tay áo sơ mi sáng bóng đến mức chói mắt, nhìn là biết giá trị không hề thấp. 

Bác gái dừng một chút, lúc mở miệng nói tiếp giọng điệu lại thêm mấy phần nhiệt tình: "Chàng trai, đến khám bệnh hả? Hay là chờ người khác?" 

Người đàn ông quay nửa mặt lại, đưa tay mình ra cho bác gái xem. 

Một vết thương gớm ghiếc nằm ngang lòng bàn tay, đường nét vết thương cực kì bất thường, giống như bị một cái cưa cùn cưỡng chế cắt mở, da thịt bong tróc, có thể nhìn thấy thấp thoáng xương trắng sau lớp da thịt nhuộm máu đỏ tươi. 

Vết thương vẫn đang chảy máu, miếng gạc còn lại trên tay người đàn ông gần như ướt sũng, nhưng nét mặt của hắn vô cùng bình thản, dường như vết thương này chẳng có quan hệ gì với hắn. 

"Cái, cái này....Tại sao lại bị thương nặng vậy? Cậu đã nói với y tá chưa? Còn xếp hàng ở đây làm gì?" Bác gái hít vào một hơi lạnh, không còn đoái hoài tới việc chàng trai này xuất thân lí lịch ra sao hay còn độc thân không, giọng nói bất giác nâng cao độ.

Người đàn ông không trả lời, lúc này màn hình được đổi mới, loa phát thanh bên trong kêu đến số tiếp theo. 

"Mời số 48 Lý Đế Nỗ đến khoa chấn thương chỉnh hình. Mời số 48 Lý Đế Nỗ đến khoa chấn thương chỉnh hình." 

Người đàn ông gật đầu nhẹ với bác gái, đứng dậy đi về phía khoa chấn thương chỉnh hình. 

Bệnh nhân trước đó bị thương ở đầu, toàn bộ đầu đều được quấn băng gạc, miệng thì lẩm bẩm, được người nhà đỡ ra ngoài. Lý Đế Nỗ nghiêng người để bọn họ đi ra trước, tiện thể nhìn qua màn hình cạnh cửa, trên đấy hiển thị ảnh chụp, thông tin bác sĩ trực thuộc cùng giờ làm việc. 

nomin; nghịch thầnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ