Chương 6

193 13 0
                                    

Thời gian cứ thế trôi chẳng mấy chốc đã hai tháng trôi qua. Prem vẫn như mọi ngày đến trường đều đặn nhưng hôm nay trông cậu tiều tụy rõ thấy

Prem ngồi vào bàn, không còn sức lực mà ngồi vào chỗ. Thấy gương mặt xanh xao của Prem, Fluke lo lắng hỏi
- Prem, cậu không sao chứ?
- Mình không sao

Sam thấy không ổn, sờ trán Prem
- Trời với đất! Cậu sốt cao quá _ Sam hốt hoảng nói lớn

- Cái gì?!? _ Fluke sờ trán Prem rồi nói _ Không ổn rồi, mau đi đến phòng y tế!

Lúc này Boun bước vào lớp, không thấy Prem, Fluke và Sam đâu, tuy trong lòng thắc mắc nhưng gương mặt vẫn lạnh lẽn như thường ngày

*Reng Reng Reng* Chuông vang lên, Fluke với Sam mới trở về lớp. Trước khi ngồi xuống cả hai còn không quên tặng Boun một ánh mắt giết người

- Đúng như em nghĩ, bác Ram không có ở nhà thì không sớm không muộn, Prem cũng thành ra thế này thôi _ Sam cố ý nói lớn, ánh mắt giết người vẫn không rời khỏi Boun

- Tình hình thế này là không ổn rồi, em nghĩ chúng ta có nên nói với bác Ram cho Prem ra ở riêng không _ Giọng Fluke vẫn không thua giọng Sam, ánh mắt vẫn nhìn Boun

- Em nghe bác ấy nói hai ba tháng nữa bác sẽ về, đến lúc đó, Prem mà còn như thế này, em thề em mà không đem cậu ấy đi, em không phải Sam _ Nói xong Sam còn đập bàn một cái đúng mạnh

- Anh cũng thế, không thể để Prem cứ như thế

Thầy Nick vào, cả hai ngừng nói để lại con người trên kia suy nghĩ
Prem? Cậu ta bị gì sao? Không thể nào, sáng nay còn thấy cậu ta khỏe mạnh mà
Boun nhíu mày suy nghĩ

Ra về, Fluke và Sam chạy nhanh đi đâu đó làm Boun càng suy nghĩ nhiều hơn. Anh đi đến trước cổng liền thấy Prem và Fluke cùng Sam đang nói gì đó, anh đi đến gần hơn, núp sau vách tường mà nghe lén

- Cậu để mình đưa về nhà đi, đừng cứng đầu nữa _ Sam nhăn mặt nói
- Đúng, em sốt cao như vậy làm sao bọn anh dám để em đi bộ _ Fluke nói
- Em không sao, mọi người đừng lo _ Prem cười nhẹ, Boun từng nói không cho cậu để mọi người chở về nhà nếu không anh sẽ không tha cho cậu

- Cậu cứng đầu quá, cậu sốt đến như vậy, ngủ nguyên cả mấy tiết liền, bọn mình không lo sao được _ Sam đưa tay lên trán Prem _ Thấy chưa, còn chưa bớt nóng nữa

- Không sao mà, hai người đừng lo

Từ "Sốt" cứ lập đi lập lại trong đầu Boun, anh không ngờ cậu lại bệnh, anh chỉ bắt cậu làm công việc nhà thôi mà chứ không làm gì quá đáng sao lại bệnh

Cuối cùng Fluke và Sam đành chịu thua Prem. Prem cúi chào cả hai rồi xoay người đi từng bước. Fluke và Sam đau lòng nhìn theo bóng lưng gầy của cậu mà âm thầm nguyền rủa Boun dám để cậu bé yếu đuối như Prem đến mức này. Nhưng không thể làm gì hơn, cả hai đành lên xe mà cầu nguyện Prem sẽ thoát khỏi Boun sớm nhất có thể

Đường về nhà đi được 15 phút sẽ đến nơi nhưng Prem mới đi được năm phút, đầu choáng váng, xỉu ngay giữa đường. Boun nãy giờ ngồi trên xe đi theo Prem phía sau, thấy cậu ngã xuống, anh giật mình mở cửa rồi chạy đến bên Prem. Ôm cậu vào, cảm thấy nhiệt độ cơ thể Prem tăng nhanh, anh hốt hoảng bế cậu vào xe rồi ra lệnh cho tài xế

- Mau chạy về nhà cho tôi, nhanh nhất có thể _ Nghe tiếng "Vâng" của tài xế, anh cúi đầu nhìn Prem còn ở trong lòng mình rồi nói _ Đồ ngốc, không khỏe cứ nói, đâu cần cố gắng làm gì

Anh điều chỉnh tề thế cho Prem nằm trong lòng mình thoải mái, để cậu ngồi trong lòng, đầu cậu dựa vào vai anh, tay anh ôm vòng eo cậu. Tư thế cứ giữ vậy đến lúc về đến nhà

Vừa đến nhà, Boun bế Prem lên phòng cậu, đặt cậu xuống rồi bước ra ngoài gọi người hầu đến chăm sóc cậu. Anh về phòng mình rồi điện cho bác sĩ riêng

- "Cậu Boun" _ Bác sĩ bên đầu dây bên kia lên tiếng
- "Ông mau đến đây khám cho Prem, còn nữa, nếu ông dám nói cho cha tôi thì đừng trách tôi quá đáng"
- "Vâng"

Boun cúp máy rồi quẳng sang một bên, anh nằm trên giường mà suy nghĩ
Mình làm vậy không biết có quá đáng không, nhưng cũng do cậu ta xui xẻo thôi
Sáng hôm sau, do hôm qua sốt cao nên sáng nay Prem thức rất trễ. Nhìn sang đồng hồ đã quá 6 giờ, Prem hốt hoảng bật người dậy, mau chóng làm vệ sinh cá nhân, lúc chạy xuống phòng bếp đã thấy một dĩa cơm trắng với vài miếng trứng mỏng, phía bên còn ly sửa nóng. Thấy cậu, bác quản gia đi lại bên cậu rồi nói

- Cậu mau ăn đi rồi đi nghĩ, Cậu Chủ đã dặn chúng tôi phải để cậu nghĩ ngơi, Cậu ấy đã xin phép cho cậu nghĩ hôm nay rồi

- A. Vâng, cháu cảm ơn
- Không có gì, hôm qua cháu sốt cao làm chúng tôi lo gần chết. Hôm nay cháu cứ nghĩ, công việc nhà có người khác lo rồi

- Vâng, cháu cảm ơn

Prem âm thầm cảm động, ngồi xuống ăn hết bửa sáng rồi lên phòng ngủ tiếp
Chiều, Boun vừa bước vào nhà, không thấy Prem, anh quên rằng cậu đang sốt mà gọi cậu
- Prem, cậu muốn lười biếng sao? Còn không mau làm bửa tối
Nghe giọng Boun gọi mình, Prem đang ngủ cũng phải bật dậy rồi chạy xuống
- Vâng Cậu Chủ, xin lỗi _ Prem cúi đầu rồi xoay người về hướng bếp _ Tôi sẽ đi làm ngay

Bác quản gia cũng vừa bước ra, nhìn thấy Prem đang làm bửa tối mà lắc đầu, ông lại nói với Boun

- Cậu Chủ, Cậu Prem mới khỏe được một chút, không phải sáng nay cậu nói hôm nay sẽ cho cậu ấy nghĩ sao

Sựt nhớ Prem đang sốt, Boun gãi gãi đầu rồi nói với bác quản gia
- Kêu cậu ta làm xong tự ăn, còn bác chuẩn bị đồ ăn rồi bưng lên phòng cho tôi _ Nói xong Boun đi lên phòng _ A. Kêu cậu ta bưng lên
- Vâng _ Bác quản gia cúi đầu với Boun rồi đi vào bếp _ Prem, cháu nấu xong rồi ăn đi, bác nấu tô khác cho Cậu Chủ, cháu bưng lên cho Cậu ấy
- A. Vâng

Năm phút sau, Prem ăn xong rồi bưng lên cho Boun. Cậu gõ cửa
- Cậu Chủ, thức ăn đến rồi
- Vào

Prem từ từ mở cửa rồi bước vào, đặt tô cháo lên bàn cạnh giường Boun
- Mau dọn phòng cho tôi _ Boun nói xong, cầm tô cháo rồi ăn từ từ
- Vâng

Prem đi ra lấy máy hút bụi rồi từ từ làm. Boun vừa ăn, đôi lúc lại nhìn Prem đang làm việc. Ăn xong, anh đặt tô cháo lên bàn rồi lấy điện thoại chơi. Lúc ngước lên, thấy Prem đứng trước cửa sổ, ánh sáng mặt trăng chiếu lên gương mặt xinh đẹp của cậu

*Thình Thịch* Tim Boun đập lỗi một nhịp, đôi tay vô thức đưa lên chụp lại khoảng khắc ấy. Bất ngờ vì hành động của mình, Boun tắt điện thoại rồi nói
- Xong rồi thì ra đi, còn đứng làm gì
- A. Vâng _ Prem cúi đầu rồi bước ra, đóng cửa lại rồi trở về phòng tắm, làm bài rồi ngủ
Boun lúc này mới mở điện thoại lên, nhìn vào tấm ảnh như có một ma lực nào đó khiến anh không thể rời khỏi điện thoại
Không được, mình không phải Gay! Tuyệt đối không phải! Không được nhìn nữa _ Boun vò vò đầu rồi tắt điện thoại nhưng không ném đi như mọi lần mà lần này anh cẩn thận đặt lên bàn

(Bounprem Ver) Nhu Nhược Để Bên AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ