2

50 6 0
                                    

Watanabe Haruto bừng tỉnh, Park Jeongwoo đã leo xuống từ lúc nào. Nghe theo lời bạn cậu lon ton chạy vào nhà kiếm bác Haguji.

"Bác ơi!

"Gì đấy?"

"Cháu đi chơi với... tên gì ấy nhỉ?"

"Cái Woo nhà kế bên phải không? Nhớ về sớm nhé"

"Vâng ạ"

Giữa buổi chiều nắng vẫn còn chút gắt, cậu vội lấy chiếc mũ trong vali của mình, vội vã ra ngoài. Park Jeongwoo đứng chờ sẵn trước cổng, thấy cậu ra em liền ôm vai bá cổ.

"Đi chơi thôi!"

"Cậu không đội mũ hả?"

"Mũ nón làm gì, phiền phức lắm"

"Bảo sao da cậu ngăm hơn tớ"

Park Jeongwoo vốn đã làm bạn với thiên nhiên từ khi mới bi bô tập nói, nhưng trớ trêu thay, em không thể nhìn thấy được vẻ đẹp đầy sắc màu của thiên nhiên. Do sự di truyền từ cha, em mắc bệnh mù màu hoàn toàn, thời điểm ấy căn bệnh của em gần như vô phương cứu chữa, đành miễn cưỡng sống một cuộc đời chỉ có hai màu đen trắng.

"Từ đã! Chạy ngã bây giờ!"

"Không ngã được đâu! Chạy đi Ruto!"

Hai đứa trẻ bật cười thành tiếng, chúng chạy về phía tia nắng dẫn lối, như không cần nghĩ ngợi điều gì. Haruto trong lòng cứ mơ mơ ảo ảo, không biết rõ chính bản thân đang cảm thấy thế nào.

Lần đầu tiên gặp được một người như em, chắc chắn cậu sẽ rất hạnh phúc.

"Này, lập dị! Làm bài tập cho tao đi!"

"Cậu nhìn kìa, nó trông cứ kì lạ thế nào ấy"

"Các bạn không bắt nạt em đâu, các bạn chỉ trêu chọc thôi"

"Một chút nữa nhé, bố mẹ đang bận"

Một con người luôn khép kín, luôn có một bức tường chắn giữa bản thân với mọi người xung quanh gặp một người hồn nhiên, trong trẻo và tự phá vỡ bức tường ấy thì sẽ thế nào?

Chính bản thân cậu đã tự hứa rằng sẽ không để em biết đến quá khứ của mình.

Bởi có lẽ khi em biết, em cũng sẽ trở thành họ mà thôi.

Đứa trẻ có những vết thương sâu hoắm nhưng lại bỏ mặc nó đi, không biết được bên trong mình đang hỗn loạn thế nào. Đứa trẻ ấy đơn thuần chẳng để bụng về điều đó, bỏ qua mọi chuyện mà vẫn tiếp tục sống trong một thế giới thật nhạt nhẽo và vô vị, chẳng hề có ý định thay đổi bản thân mình hay chính cuộc đời mình.

"Nắng vàng đẹp nhỉ?"

"Vàng như thế nào?"

"Nếu nhìn thẳng vào mặt trời thì nó sẽ chói, tớ chỉ thấy nó chiếu xuống màu vàng thôi"

"Ừm, ra vậy"

"Sao cậu hỏi thế? Cậu không biết màu vàng sao?"

"Ừ, mẹ tớ bảo tớ bị bệnh nên chỉ nhìn được hai màu đen trắng thôi"

thư gửi sắc màu của tớ | hajeongwooNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ