Xa

166 11 4
                                    

Joshua đã từng rất mong ngóng thời khắc này. Nhưng giờ đây khi nó đến, cậu lại không nỡ đối diện.

Nhìn bóng hình Seungcheol ngày một nhỏ dần, thoáng chốc đã chìm trong những đóm sáng lạnh lẽo của buổi đêm, Joshua nhớ lại ngày đầu tiên mà hành trình này của cậu bắt đầu.

Nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng, từng trang ký ức được lần giở bởi bàn tay của nỗi nhớ thương.

Joshua thuộc một giống loài tách biệt hoàn toàn với mọi sự sống trên trái đất. Cậu bất định, không có hình thù hay bất cứ một đặc điểm gì cụ thể, duy trì và phát triển cuộc sống bằng cách khám phá và sao chép mọi thứ mà mình khám phá. Có thể nói, đặc điểm duy nhất thuộc về bản chất của giống loài cậu chính là sự sao chép.

Sự tồn tại của cậu vốn không thuộc về trái đất, cho đến khi một sự cố thả cậu rơi xuống hành tinh này. Phi thuyền của cậu bị một thiên thạch đâm phải trong lúc đang làm nhiệm vụ thăm dò một hành tinh. Vụ va chạm ấy khiến nó vỡ tan tành và cũng khiến sự kết nối của cậu với hành tinh mẹ của mình vỡ vụn. Joshua sau đó đã chìm vào hôn mê trong một khoảng thời gian, khi tỉnh lại thì cậu đã thấy mình có mặt trên trái đất.

Qua những ngày trôi nổi trên hành tinh này, Joshua lượm lặt những thông tin về nó rồi lấy ra một phần từ chúng làm dữ liệu để tạo ra hình hài, tên gọi và ngôn ngữ của cậu, những thứ này thay đổi liên tục theo sự thích ứng của cậu tại đây. Cậu học rất nhanh, lại được sự thiên biến vạn hóa của bản thân trợ giúp nên chỉ qua vài ngày, hiểu biết của cậu về nơi đây đã gần như lấp đầy mọi điều về nó. Và rồi trí tuệ của cậu đã dẫn cậu tiến tới một khám phá lớn: Con người. Cậu tò mò về họ, thắc mắc về sự vượt trội của họ so với các sinh vật khác. Cuối cùng để hiểu thêm về họ, cậu đã trở thành một trong số họ.

Đó cũng là lúc cậu gặp Seungcheol.

Hôm ấy là một buổi tối mờ mịt, Joshua đã tập hợp những hình ảnh về con người trong đầu cậu để tạo ra một cơ thể đàn ông cao 1m78, hình thể cân đối, ngũ quan hài hòa, sáng sủa. Cậu đã thực hiện việc ấy trên một con đường thanh vắng, sau khi chắc chắn rằng không có bất kỳ ai trông thấy mình. Cậu nghe một vài người gọi nơi đó là "phố đèn đỏ" nhưng không hiểu cụm từ ấy, cũng như mấy lời kêu gọi của một số đàn ông và phụ nữ đi ngang qua nơi ấy, là gì.

Sau khi biến thành con người, Joshua đi dọc theo "phố đèn đỏ" và rồi gặp một người đàn ông ngồi nôn thốc nôn tháo bên vệ đường, gây cho cậu chút hứng thú vì mái đầu đỏ. Cậu tiến đến hỏi thăm anh ta.

Người đàn ông ấy có ngoại hình trên mức trung bình một khoảng kha khá, vẻ mặt anh ta lúc ấy buồn thảm, hai hàm nghiến chặt như đang cố cắn đứt một cái gì đó đắng ngắt trong miệng. Khi Joshua đến gần, anh ta nhìn cậu, lúc ấy đang mặc một chiếc áo ba lỗ và quần jean màu đen, giữa ngực có in một bông hồng (phong cách đó là cậu lấy từ một anh chàng mà cậu thấy trên "phố đèn đỏ" trước khi biến thành người), bằng một ánh mắt dò xét kỳ lạ.

"Bao nhiêu?" Người đàn ông hỏi với giọng lạnh băng.

Joshua trơ mắt nhìn anh ta, người đàn ông hỏi lại:

Chuyến tàu chuyên chở những người ship CheolSooNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ