Chương 10 (?)

79 4 0
                                    

Bạn bè của Mạn Thảo đều biết, Mạn Thảo đặc biệt yêu thích tiểu muội.

Chỉ cần đối phương là tiểu muội, sự bao dung của Mạn Thảo đối cô ấy độ chịu đựng có thể thấp đến dưới nền đất, nếu là tiểu muội lại ra tay với Mạn Thảo, Mạn Thảo khẳng định đầy miệng đều nói hảo hảo hảo.

Cho nên bạn bè Mạn Thảo cùng Mạn Thảo đã biết nhau lâu rồi, một bên so với một bên thích làm nũng, muốn Mạn Thảo ôm một cái, muốn Mạn Thảo xoa xoa, trọng điểm là Mạn Thảo đều là chịu đựng kể cả mưa gió sương, mỗi một cái đều thực ái, có đôi khi Lâm Nguyệt xem Mạn Thảo, tổng cảm thấy chính mình đang xem hôn quân, ngồi ở hậu cung là Mạn Thảo thảo mộc không sai.

Điều mà không thể cứu đó chính là, Lâm Nguyệt cũng là trong đó một cái phi tử, cô ấy m*** cũng ở đó tranh sủng.

Nghĩ đến đó, lại tức giận a

Đến một kiểu như ngự tỷ kia, Mạn Thảo xác thật cũng có một ít bạn bè như vậy, nhưng chính là, ân, bạn bè bình thường.

Mạn Thảo đối ngự tỷ sẽ thưởng thức, sẽ khích lệ, sẽ tiếp xúc, nhưng sẽ không có cảm giác.

Cho nên một đoạn này Sầm Tử Căng cùng Mạn Thảo, mang Lâm Nguyệt cảm giác đủ vui, chờ cô cười xong từ sofa bò dậy, hỏi Mạn Thảo: "Sầm Tử Căng cô ấy là vì cái gì a?"

Mạn Thảo nói một câu: "Tớ nào biết, tình yêu của kẻ lừa đảo."

Không đầu không đuôi, Lâm Nguyệt lại cười nghiêng ngã, thậm chí có hát về "Ái Tình Phiến Tử Ngã Vấn Nhĩ*"

*tôi hỏi bạn kẻ nói dối trong tình yêu

Cười trong một chút, cô đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngồi dậy: "Tớ nhớ rõ cậu lúc trước cho chúng tớ nhìn hai người chụp ảnh chung, còn giữ sao?"

Lâm Nguyệt vừa nói như vậy, Mạn Thảo cũng nghĩ tới.

"Có giữ, tớ tìm xem."

Mạn Thảo mở xem di động, lướt đến năm tháng ấy, thực mau liền tìm thấy.

Lâm Nguyệt nghiêng qua nhìn xem một cái, sau đó.

"Thiên a," Lâm Nguyệt kinh ngạc: "Đây là tớ ngày hôm qua đã nhìn thấy cái tỷ tỷ đó sao?"

Mạn Thảo bất đắc dĩ: "Đúng."

"Hoàn toàn không giống a," Lâm Nguyệt cười nói: "Bất quá cái này trang điểm cũng thực thích hợp với cô ấy a, thoạt nhìn rất nhỏ bé."

Mạn Thảo cười bất đắc dĩ: "Đúng."

Lâm Nguyệt cười rộ lên: "Chẳng trách a, bất quá hai người là như thế nào bắt đầu?"

Mạn Thảo nói: "Thời điểm nghe ca hát nhìn thấy cô ấy một mình ngồi đó, liền đi qua nói chuyện vài câu," Mạn Thảo buông tay: "Kỳ thật không nhớ quá rõ, dù sao liền như vậy."

Lâm Nguyệt nga một tiếng, lại hỏi: "Hai người có làm cái gì không?"

Mạn Thảo liếm liếm răng hàm sau đó nói: "Đã hôn."

Lâm Nguyệt cả người đều nhảy dựng lên: "Cái gì?! Đã hôn?"

" n," Mạn Thảo chính mình đều cười: "Thực nực cười, nụ hôn đầu tiên của tớ."

[ BHTT-EDIT] KHOẢNG CÁCH Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ