Chương 9 ( Tất nhiên là muốn cô ấy chủ động)

110 3 0
                                    

Sầm Tử Căng không nói gì thêm về chuyện xảy ra sau nụ hôn đó

Cô lấy cớ Bạch Uyển đưa rượu uống không ngon, lại lấy cớ chính mình buồn ngủ, sau đó quay người lấy chăn đắp lên nằm trên sofa.

Bạch Uyển không khỏi kinh ngạc khi Sầm Tử Căng có thể hôn môi một cô gái chỉ mới gặp nhau được một ngày, bản thân Sầm Tử Căng cũng rất kinh ngạc, cô sau lại cũng hồi tưởng chuyện này, nghĩ đến là vì cái gì?

Thực không thể hiểu được, nhưng lại hồi tưởng, giống như nên phát triển theo hướng như vậy.

Sầm Tử Căng rất ít mất khống chế, đó là lần duy nhất, cho nên mới làm cô ấn tượng khắc sâu như vậy.

Hôn xong, cô đã quên chính mình là một thiếu nữ chói gà không chặt, tình ý đến mãnh liệt cô xoay người liền đem Mạn Thảo đè ở trên cửa, sau đó từ cổ Mạn Thảo hôn thẳng xuống.
Cô còn hỏi Mạn Thảo: "Muốn nhìn đánh dấu của tôi không?"

Mạn Thảo cũng mất đi lý trí, thanh âm trở nên ách: "Muốn."

Sầm Tử Căng cúi đầu cắn cô ấy một cái, tiếp theo ngẩng đầu đối Mạn Thảo cười.

Mạn Thảo cúi đầu nhìn không thấy, Sầm Tử Căng lại nói: "Tôi lại cắn một cái nữa."

Mạn Thảo không chịu nhượng bộ, cô chế trụ Sầm Tử Căng eo, trái lại cũng đem Sầm Tử Căng đè ở trên cửa, cắn một cái vào địa phương đó để trả thù.

Loại qua lại này kỳ thật phi thường nguy hiểm, phàm là ai ngờ lại tiến thêm một bước, Mạn Thảo đêm nay đều đi không được, nhưng điều thú vị là, dường như cả hai người đều không có ý định này.

Sầm Tử Căng buông Mạn Thảo ra trước, Mạn Thảo không có lại đuổi theo, hai người thoáng sửa sang lại một chút quần áo, dưới ánh sáng mờ ảo, nhìn nhau cười.

Mạn Thảo chạm vào mũ Sầm Tử Căng, đem Sầm Tử Căng kéo lại, ôm lấy.

"Tỷ tỷ." Sầm Tử Căng gọi Mạn Thảo.

Mạn Thảo trả lời: " n."

Sầm Tử Căng nói: "Tạm biệt."

Mạn Thảo: "Tạm biệt."

Nói xong lời tạm biệt, Mạn Thảo xoay người mở ra cửa phòng, cũng không quay đầu lại liền rời đi.

Ngày hôm sau, khi Sầm Tử Căng lên xe, tựa hồ nhìn đến ven đường có một dáng người rất giống Mạn Thảo, bất quá cô không có đi xác nhận, không quan trọng nữa rồi.

Cửa xe đóng lại, lần này tình một ngày đã hoàn toàn kết thúc, cô không có lại liên hệ Mạn Thảo, Mạn Thảo cũng không có lại liên hệ cô, hai người nói chuyện phiếm ngừng ở sáng sớm hôm qua.

Chỉ là Sầm Tử Căng không nghĩ tới, Mạn Thảo cũng là thành phố A, vẫn là tiểu nữ nhi của bạn a di cô.

"Ai." Bạch Uyển ngồi trên thảm, dựa vào sô pha, hô một tiếng: "Sầm Tử Căng."

Sầm Tử Căng nhắm mắt lại, lười nhác trả lời cô ấy: " n."

Phòng khách rèm cửa đã bị kéo lên, loại này bầu không khí rất thích hợp để trò chuyện, Bạch Uyển còn không muốn Sầm Tử Căng sớm như vậy ngủ, cô cười cười, hỏi: "Vậy hiện tại thế nào? Hai người không phải lại gặp lại sao? Hiện tại tình huống như thế nào?"

[ BHTT-EDIT] KHOẢNG CÁCH Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ