*Khuyên mn đoạn gần cuối nên bấm vào vd này để nghe, ổn áp phết, tuy hơi lạc quẻ🙂
_________________
"Cho Miyeon!"
Miyeon giật nảy mình vì tiếng kêu lớn, nàng vội nhìn quanh văn phòng vắng vẻ để rồi thấy cô bạn Sana. Miyeon nhướn mày nhìn Sana, ý hỏi có chuyện gì. Sana thở dài:
"Tiền bối Jung bảo cậu mang sấp hồ sơ vụ quán mì Hoseok hôm trước đến phòng anh ta kìa, cậu đã sửa xong chưa?"
"Cái- nữa hả? Mình đã bảo anh ta thong thả cho mình hai ngày nữa mà? Mình đang bận hai vụ tội phạm vị thành niên khác thì sao mà sửa kịp cơ chứ? Mới hôm qua còn có người báo án ở Seungsu là bị trộm đột nhập và mất rất nhiều tài sản, mấy tên cấp trên vừa giao cho mình vụ đó, trong khi ta chỉ cần quản lí an ninh ở Neungdong thôi mà??? Sao cứ phải giao cho tôi cả đống việc thế này trời ơi??"
Miyeon thống khổ tuôn một tràng rồi lại cắm đầu vào sấp giấy tờ, hồ sơ và máy tính. Sana chỉ biết ái ngại nhìn cô bạn, nhỏ nhẹ nhàng hỏi:
"Vậy... giờ nói sao với anh ta? Mà thôi, mình sẽ tự lựa lời. Cậu cũng nên đi ăn hay gì đó đi, đã sắp hết giờ nghỉ rồi..."
"Cảm ơn, Sana, nhưng mình sắp chết và phải làm cho xong mới được ăn. Nếu không đám người kia lại soi mói nữa, nhất là cảnh sát trưởng Jeon, anh ta sẽ lại hành mình mất."
Miyeon nặng nhọc nói, nàng nhìn Sana một cái để tỏ ra mình vẫn ổn. Sana động viên:
"Thôi nào, Cho, mình nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi... mình nghĩ cậu cần ăn gì đó... một chút súp thì sao? Mình mua nhé? Mình cũng phải làm cho xong báo cáo nữa, haiz...."
Miyeon không đáp, đúng hơn là nàng chẳng đủ sức để mà trả lời nữa. Thay vào đó nàng chỉ nhìn Sana một ánh nhìn tha thiết như muốn cảm ơn, rồi Sana cũng đi, chỉ còn mình nàng ở trong văn phòng rộng lớn...
.
.
.
.
"Miyeon, Cho Miyeon! Tôi nè, em ăn gì chưa?"
À chắc là không phải một mình rồi.
Nàng nghe, nhưng không đáp, vì nàng biết người đó là ai và không cần phải quan tâm. Con người kia vẫn chưa chịu buông tha, tiến lại gần Miyeon hỏi nhỏ:
"Sĩ quan Cho à, tôi Kim nè, Minnie nè. Em đã ăn gì chưa, tôi có chút canh rong biển thịt băm, ngon đấy, em có muốn thử không?"
Miyeon hậm hực đảo mắt. Ai chả biết cái giọng nhão nhoẹt mè nheo đó là của Kim Minnie, chẳng cần phải giới thiệu như vậy. Mà sao tên này cứ làm phiền nàng mãi nhỉ? Khẽ buông một câu chửi thề, Miyeon lớn tiếng:
"Luật sư Kim, tôi đang rất, rất bận, tôi còn chưa được ăn gì mà đã sắp hết giờ nghỉ trưa quý giá, vậy mà vẫn chưa sửa, xử lí xong hàng chục cái báo cáo, hồ sơ. Tôi không có rảnh mà cà cưa với cô, vậy nên-"
"Hm, em chưa ăn sao? Vừa hay, tôi cũng vậy. Nên tôi ngồi đây ăn với em nhé? Đừng lo, cứ làm việc đi, tôi đã chia ra hai phần rồi."
Cho Miyeon đang tức giận, thực sự, rất tức giận. Nàng đã có thể sẵn sàng tuôn cho con người mặt dày này hàng ngàn câu chửi rủa, nhưng nàng quá mệt và không rảnh để làm điều đó. Vậy nên, Miyeon đành cắn răng mặc kệ, chỉ thầm mong cho hết giờ nghỉ trưa để Minnie còn vác cái mặt về.
![](https://img.wattpad.com/cover/357198046-288-k881520.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Love, betrayal, fame and revenge [SOOSHU]
Fanfictie"I got the revenge..." I... have nothing to say Hope you like it, that's all❤ hetcuu ________ 🌻 Khá nhàm chán, tính cách nhân vật cũng nhàm chán y như cốt truyện. Ý là, t muốn viết kiểu dramu giụt gụt với cũng định dựa theo mv Revenge nhưng não lại...