Chương 17.

82 12 0
                                    

Bạch Cửu cứ lui lui tới tới trong phòng, cũng đúng y đã bị cấm túc ở đây cũng đã tròn bốn ngày rồi. Với một người chân hay vắc lên cổ mà đi khám phá như y thì bị nhốt ở một căn phòng nhỏ như này thì đúng là cực hình đối với y mà. Ít ra hoàng cung còn rộng lớn, đủ y thỏa sức tung tăng.

" Ây da A Hành, ngươi mau tìm cách giúp ta đi mà."

" Chủ tử, tính ra là người đang lấy mạng thuộc hạ để làm bàn đạp cho người luôn đó?"

Mí mắt Bạch Cửu giật giật, sao y lại quên mất, người này mới bị phạt xong.

" Thương thế thế nào rồi?"

" Nhờ ơn của chủ tử nên bây giờ Vẫn Chưa Khỏi."

" Ngươi quát ta làm gì? Ngươi cũng biết ta là chủ tử của ngươi à?"

A Hành nguýt mắt nhìn ông chủ nhỏ. Tuy bị thương nặng nhưng hắn cũng không dám lơ là nhiệm vụ.

Tình hình ở đây chẳng khác nào chiến trường cả, trước kia nó không bằng chiến trường, nhưng bây giờ nó còn khốc liệt hơn cả chiến trường.

" Phi Yếu Cửu An."

Cũng là tên mình nhưng người này gọi làm y cả người căng cứng, các lông con trong của cơ thể bỗng nhiên dựng đứng, toàn cơ bắt đầu căng cứng như sắp chôn chân tại chỗ, hai hàm răng cắn chặc vào nhau. Da bắt đầu tạo nên lớp phòng vệ, để bảo vệ cơ thể.

" Thái tử." A Hành nghiêm chỉnh hành lễ. Hắn chỉ dám cúi đầu nào dám liếc vội nhìn sắc mặt chủ tử nhà mình, nói gì đến nhìn trực diện.

" Chào buổi tối, ca!"

Mắt bỏ qua đệ đệ, thứ hắn cần bây giờ là dạy dỗ, để răng đe các người sau này.

Sát khí này hắn không thể nhầm lẫn, cũng không thể phản kháng được.

A Hành là một tay Phủ Hàn rèn nên. Nhiệm vụ của A Hành chỉ có một, là đi theo, bảo vệ vị chủ tử nhỏ này.

Suốt cả một thời gian dài đăng đẳng. Hắn luôn âm thầm đi theo bảo vệ chủ tử nhỏ này. Làm việc cùng người rèn luyện nên bản thân, hắn... cũng hiểu tính tình của người này.

" Ngươi..."

" Ca!"

Hơn ai hết, ngay cả Bạch Cửu cũng nhận ra nguồn khí tức ấy. Ca ca nỗi giận rồi.

" Ra ngoài." Vì một tiếng gọi của một người lại có thể khiến hắn dịu cơn giận xuống, hòa nhã, thanh cao.

" Ca, huynh giận rồi sao?"

" Tiểu Cửu nói xem?"

Cái giọng gì thế?

" Ca, không phải đệ ham chơi đâu."

" Vậy là vì cái gì?"

" Đệ...!"

" Phi Yến Cửu An, đây là đệ đang trách ta quá dung túng cho đệ sao? Hay là đệ đang trách ta quá nghiêm khắc với đệ?"

" Ca... không có!" Không phải vừa nãy đã dịu xuống rồi sao? Sao bây giờ lại thành cơn cuồng phong luôn rồi.

" Đệ còn nói không có?"

Tiểu Cửu [ ĐMQL] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ