Chương 2.

307 31 2
                                    


“ Sư tôn.”

“ Sư tôn.”

“ Người bên cạnh sư tôn là ai vậy?”

“ Là một phàm nhân sao? Không tìm thấy linh tức.”

“ Sao sư tôn có thể để một phàm nhân lên Thiên Giới chứ?”

“Vậy há chẳng phải Tiên Môn chúng ta tụt dốc rồi sao?”

Một thâm bạch y bước đi, thân bạch y không nhiễm bụi trần. Quả nhiên lên Thiên Giới y mới thấy linh tức mạnh mẽ của ca ca. Ở phàm giới y cảm nhận được linh tức trong người ca ca nhưng không mạnh mẽ như bây giờ.

“ Ca!”Giọng y lí nhí vang lên, y nghe thấy tất cả, nhưng y không để tâm chỉ cần ca ca không để tâm thì y không cần phải để tâm.

Chẳng phải bọn họ gọi ca ca của y là sư tôn sao. Nếu đã vậy sư tôn không để ý thân phận của y thì mắc gì y phải để ý mấy lời nói đó.

“ Phong Đằng.”

“ Sư tôn.” Phong Đằng tiến lên chấp tay nhân lệnh sư tôn.

“ Con nhanh chuẩn bị cho Bạch Cửu một phòng, sau này Bạch Cửu là sư đệ của các con. Sau này phải giúp đỡ lẫn nhau, không được ăn hiếp đệ đệ.”

“ Vâng sư tôn.”

“ Bạch Cửu, theo ta.”

Ánh mắt vẫn còn đang dõi theo thân ảnh bước đi, hắn giường như từ khi đặt chân lên Thiên Giới hắn, Trắc Dực Thần hắn chưa bao giờ nhìn y, Trác Dực Thần chưa từng nhìn Bạch Cửu dù chỉ một cái.

“ Theo ta.” Phong Đằng tiến lại kéo Bạch Cửu đi heo hắn.

Bị bàn tay nắm kéo y trở về hiện thực, ánh mắt cũng không nhìn nữa. Chân ngoan ngoãn bước theo người phía trước. Tay cũng mặc người ta nắm.

“ Huynh…?”

“ Ta tên Phong Đằng là nhị đệ tử của sư tôn.”

“ Nhị sư huynh, tay đệ đau.”

“ A. Bạch Cửu, ta xin lỗi.” Phong Đằng lập tức buôn tay ra. Nhìn tiểu bạch thỏ đang xoa xoa cổ tay, sao hắn lại quên mất Bạch Cửu chỉ là một phàm nhân. Mà lực tay của hắn, rất mạnh.

“ Nhị sư huynh, ca, có nhiêu đệ tử?”

“ Ca? Bạch Cửu đệ gọi ai thế? Là sư tôn sao?” Phong Đằng vẫn y bên cạnh: “ Đây là thiên giới sau này đệ nên gọi là sư tôn. Sư tôn chúng ta trước nay thu nhận rất ít đệ tử. Khoảng hai chín người, vừa hay thêm đệ nữa là ba mươi.”

“ Nhị sư huynh, sư tôn có hung dữ không? “

“ Bạch Cửu, đừng giống như bọn họ hở xíu gọi ta là nhị sư huynh, nhị sư huynh, ta nghe mà áp lực lắm. Sau này đệ gọi ta là Phong Đằng đi.”

“ Sao được, huynh lớn tuổi hơn ta mà?”

“ Nêu tính theo tuổi thân giới thì ta vừa tròn 20, hơn đệ năm lăm tuổi hả?”

‘ Ca, đệ mới 200 trăm tuổi, còn huynh chắc cũng gần ba ngàn tuổi rồi đó. Sao có thể tính tuổi của nhân giới được,’ Đáng tiếc những lời đó Bạch Cửu chỉ dám nói ở trong lòng.

Tiểu Cửu [ ĐMQL] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ