Một ngày trôi qua, Soyeon phát hiện ánh mắt Qri có vẻ sưng phù lên. Hình như là đã khóc nhưng hắn không xác định cô vẫn còn khóc hay không, nghĩ đến cô rơi lệ, trong lòng hắn có một cảm giác quái dị.
Cô ấy vì cái gì mà khóc? Vì người yêu đã chết sao?
"Thật cao hứng lại gặp cô, Qri."
Qri tiến vào xưởng xí nghiệp Pix, liền bị Alex nhiệt tình hoan nghênh, thậm chí hắn còn ôm cô thật lâu.
"Đã lâu không gặp, Alex." Qri cười nói.
Pix là bạn khách hàng dài hạn thường xuyên lui tới, trước kia cô thường cùng Chủ Tịch đến thăm hỏi, cho nên cùng Alex coi như rất quen.
Soyeon không vui khi nhìn thấy hai người ôm, Alex rất nhanh chuyển hướng đến Soyeon, cùng hắn bắt tay: "Đã lâu không gặp."
Soyeon lịch sự hàn huyên vài câu, Alex dẫn hai người vào phòng khách, nghỉ ngơi nửa giờ, mới đi đến phòng họp thỏa thuận hợp tác.
Gần đến giữa trưa, tất cả chi tiết đại khái đã được xác định, đi ra phòng họp, Alex mời Qri ăn bữa tối.
Qri cảm giác được ánh mắt của Soyeon, cô gật đầu: "Được, anh muốn đi ăn cơm ở đâu?"
Vì tránh buổi tối ở cùng một mình với Soyeon, cô quyết định phải cùng Alex đi ra ngoài ăn tối. Alex rất hài hước, ở chung một chỗ với anh ta, ngược lại cô có thể thả lỏng tinh thần, không giống ở cùng một chỗ với Soyeon, cảm giác luôn bị buộc chặt đến sắp gãy.
Buổi chiều vẫn là hành trình bận rộn, Qri cùng Soyeon hầu như chưa nói với nhau câu nào, trong lúc đó hai người đối thoại chính là công việc nhưng là cô vẫn có cảm giác ánh mắt của hắn nhìn cô nóng rực từ đầu đến chân.
Chịu đựng vất vả đến khi hết thời gian, hai người ngồi xe quay về khách sạn, Soyeon mở miệng.
- Nhìn em giống như muốn thỏa mãn.
- Cái gì?
Cô không rõ hắn đang nói cái gì.
- Cùng Alex ăn cơm, thật ra cô muốn được đáp ứng thỏa mãn.
Soyeon chịu đựng tức giận nói.
- Anh ta là bạn tốt của tôi.
Cô nhìn phía ngoài cửa sổ.
- Thật không?
Giọng điệu của hắn tuy rằng bình thản nhưng trong lồng ngực đã có luồng bực bội dâng lên. Nếu cô nghĩ muốn có người làm bạn ăn bữa tối, cô có thể tìm hắn mà không phải Alex.
Câu hỏi của hắn làm cho cô không biết nên trả lời thế nào cho nên lựa chọn im lặng mà chống đỡ, may mắn hắn cũng không hỏi nữa, không khí bên trong xe có chút căng thẳng.
Qri nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, đối với hai người hiện tại rất mất tự nhiên khi ở chung, không khí thật đau đầu. Trước kia tuy rằng ở chung với Soyeon không tốt nhưng ít ra không khí cũng không cứng ngắc như vậy, hiện tại lại biến thành như vậy...
Cô cúi đầu nhìn thấy tay của mình, rồi sau đó giơ lên cười yếu ớt, thử đánh vỡ hàng rào hai người.
- Buổi tối anh muốn làm cái gì?
- Đây là công việc của thư ký lấy thân phận để tra hỏi sao?
Hắn châm biếm hỏi một câu.
Huých một cái vào cây đinh trên xe, Qri ngừng cười, nhìn chằm chằm cái ót của tài xế không thèm nói lại.
Hắn liếc cô một cái: "Như thế nào, lo lắng một mì tôi ăn cơm nhàm chán hay sợ tôi cô đơn."
"Giám đốc có tính tình kỳ quặc sao?" Cô căm tức liếc mắt hắn một cái.
"Tôi kỳ quặc?" Hắn khơi mào lông mi.
- Đúng vậy!
- Tôi kỳ quặc thế nào?
Hắn làm bộ mặt thái độ "Nói cho rõ đi."
Cô chịu đựng tức giận nói: "Từ nhỏ đến lớn muốn cái gì là có cái đó, không thích người khác cự tuyệt, cũng không biết xử lý như thế nào khi bị cự tuyệt."
- Ý em nói là, tôi bởi vì bị em cự tuyệt cho nên kỳ quặc?
Con ngươi đen của hắn toát ra lửa.
- Bằng không?
Cô tức giận hỏi.
Hắn sửng sốt, bỗng nhiên cười to ra tiếng, nỗi tức giận biến mất khỏi khoảng không.
Hắn cười, bên trong xe có chút thoải mái hơn, Qri may mắn là tài xế căn bản nghe không hiểu hai người đang nói cái gì, nếu không cô rất xấu hổ.
Sau khi cười to, hắn nhìn chằm chằm mặt của cô: "Tôi thích em sắc bén pha lẫn hài hước."
"Tôi chẳng có gì mà hài hước." Cô lập tức nói: "Dù sao chúng ta là cộng sự, tôi không hy vọng không khí trong lúc này lại căng thẳng như vậy."
"Tôi không biết là không khí có căng thẳng."
Cô trừng mắt liếc hắn một cái: "Nói dối trắng trợn."
Hắn vừa cười vừa nói: "Trả lời tôi mấy vấn đề."
- Cái gì?
- Anh ta đi được vài năm?
Qri nghiêm mặt, đương nhiên cô biết hắn nói "anh ta" là ai.
"Không thể trả lời sao?". Hắn nhìn chằm chằm vào thần sắc cứng ngắc của cô.
"Tròn tám năm."
Hắn trầm mặc một giây: "Tám năm? Em nói là, từ lúc đấy đến giờ bất luận thế nào cũng không yêu ai khác?"
Cô căm tức trừng hắn liếc mắt một cái: "Đây là việc của tôi."
Hắn chớp mi: "Quả nhiên không có!"
Cô chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến hắn.
- Em có biết thời gian đó đã quá dài không ?
- Chuyện này không liên quan công việc.
Cô lạnh lùng nói.
- Thì sao? Em muốn cả đời của em vì người đã chết mà uổng phí sao?
Hắn không hiểu sao dâng lên một cỗ tức giận.
- Đó là chuyện của tôi.
Cô tức giận nói.
Hắn tức giận vì cái tính cố chấp của cô, xoay người làm cho cô phải đối mặt với hắn.
- Em rốt ruột đang suy nghĩ cái gì?
"Buông!". Cô giãy dụa: "Chuyện của tôi, tôi tự giải quyết."
"Em cảm thấy được tình yêu của em thật vĩ đại, em làm như vậy thấy đẹp đẽ lắm sao?". Hắn lớn tiếng hỏi cô.