8

330 42 3
                                    

Yêu thương trong bình yên...

Yêu thương là "chúng ta", bình yên là thế gian rộng lớn này.

Khi yêu - yêu thật nhiều thì chính mình mới thực sự có nhiều đổi thay. Làm sao có thể? Chỉ một nụ cười vô tình của người ấy sực hiện diện trước mắt, hay đơn thuần là một lần gọi tên thật dịu êm, hẳn đủ khiến cho tâm hồn trở nên phơi phới và như muốn tung bay theo nhịp điệu tình yêu.

Chắc chắn là khi muốn yêu và muốn đắm mình trong "tình yêu", duy chỉ hai điều phải đánh đổi: có thể hồng hào hoặc đen đủi đến suốt cuộc đời?

"Trưởng phòng."

Lan Ngọc giật mình - "Ừ... à Thùy Trang gọi tôi?"

"Trông Trưởng phòng mệt mỏi quá..."

"Không! Tôi ổn mà."

Thùy Trang sực mỉm cười, chỉ tay về phía trước - "Nơi này..."

Là công viên giải trí.

"Công viên này rất quen thuộc với tôi. Khi còn nhỏ, là mẹ dắt tôi đến đây." - Thùy Trang thoáng nét trầm ngâm.

"..."

"Cách đây khá lâu nên công viên này thay đổi nhiều quá." - Thùy Trang xoay người, nguýt về phía cô mà phì cười - "Cảm ơn Trưởng phòng vì đã đưa tôi đến đây. Ta... đi tàu lượn nhé?"

...

Thùy Trang thích chơi tàu lượn. Lan Ngọc phải cưng chiều, cho dù có sợ đến thế nào. Cả hai ngồi lên chiếc tàu lượn siêu tốc. Có một nụ cười trong trẻo, thành thật như được sống lại thời ấu thơ. Và lại có một nụ cười gượng gạo như người già ốm yếu. Nàng và cô.

"Trưởng phòng, tôi vui lắm."

Thùy Trang thắt chặt dây an toàn rồi xoay mặt sang Lan Ngọc mà ríu rít.

"Ừm... tôi... tôi vui... không kém."

"Trưởng phòng này."

"Sao thế?"

"Mẹ tôi bảo rằng khi sợ sệt thì cứ thế này..."

Thùy Trang ngập ngừng nắm lấy bàn tay của cô rồi ổn định lại vị trí. Lan Ngọc chỉ biết trố mắt và dường như niềm lo âu được vơi bớt đi phần nào. Ấy là sức mạnh của tình yêu, cô đoán là vậy.

Tàu lượn siêu tốc dần mất kiểm soát. Nó cứ lượn lờ trên không gian, nơi có ánh hoàng hôn chiếu rọi. Nó như đang trêu đùa trái tim bé nhỏ của cô.

Chết tiệt. Cô sợ quá!

"A, thích quá." - đoàn người ngồi trên tàu lượn, kể cả Thùy Trang, đều đồng thanh cất lời thích thú.

Trời ạ, mau dừng lại ngay.

"Trưởng phòng, cô ổn chứ?"

Lan Ngọc lập tức gật đầu. Thật ra, cô sợ đến xanh mặt. Hết nhắm mắt rồi bặm môi, đến cả xiết chặt tay của Thùy Trang.

"Trưởng phòng, mặt mày của cô..." - Thùy Trang nguýt thấy vẻ mặt thẩn thờ của Lan Ngọc liền lo lắng.

"Tàu lượn dừng chưa vậy, Trang?"

[Lan Ngọc - Trang Pháp] Yêu Thương Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ