Chương 16

139 11 4
                                    

Ngày hôm sau, Becky Armstrong vẫn đến công ty như ngày thường, Freen Sarocha cũng đến bệnh viện như thường, hôm nay cô còn có một ca phẫu thuật phẫu phải làm. Rảnh rỗi nhất chính là Mon Armstrong, vừa trở về cũng không ai muốn nàng đi làm. Hay chuyện Song, chiếu theo phép tắc, nàng cũng nên đi thăm một chút. Dù sao thì nhàn rỗi đến phát sợ, Mon Armstrong đơn giản sửa soạn một chút liền đi.

Freen Sarocha chỉnh lý lại bệnh án của Song, định trao đổi với em cùng người nhà em về tình huống một tí. Còn chưa đến cửa phòng bệnh, cô đã nghe thấy tiếng đàn dương cầm đứt quãng truyền ra. Cô dừng lại nơi cửa ra vào, cẩn thận lắng nghe. Lúc ca khúc sắp kết thúc, cô mới lễ phép gõ cửa, sau đó liền đẩy cửa tiến vào.

Vừa vào cửa, cô đã nhìn thấy một cô gái mặc áo sơ mi đen ngồi trước đàn dương cầm, đồng dạng tóc dài đen nhánh tùy ý xõa trên vai. Chỉ nhìn mỗi bóng lưng cũng có thể khẳng định, đây là một cô gái xinh đẹp. Cô lại nhìn xung quanh một chút, phát hiện Mon Armstrong hiếm khi nghiêm mặt tựa bên cửa sổ.

"Chị Freen!" Song tựa ở đầu giường, sau khi nhìn thấy Freen Sarocha, lập tức hưng phấn gọi một tiếng.

Freen Sarocha cầm bệnh án trong tay, hướng Song mỉm cười tỏ ý.

Một tiếng gọi này của Song, làm cô gái ngồi trước đàn dương cầm cùng với Mon Armstrong đồng thời khôi phục tinh thần. Mon Armstrong không nghĩ tới sẽ chạm mặt cô ở chỗ này, khuôn mặt trước đó không thể nào vui nổi lập tức sáng lên như ánh mặt trời rực rõ. Nàng không đứng đắn đi tới: "Sao lại có duyên như vậy chứ? Bác sĩ Chankimha thật sự là ở chỗ nào cũng có thể gặp nha!"

Ngày hôm qua Freen Sarocha đã được diện kiến qua Nhị tiểu thư không phải người bình thường, cô cũng chỉ duy trì nụ cười trên mặt, một lời oán trách cũng không có. Mà cô gái ăn mặc toàn thân màu đen kia cũng rất hứng thú nhìn Mon Armstrong xum xoe với Freen Sarocha.

Freen Sarocha lấy tay Mon Armstrong đang đặt trên người mình ra, đem bệnh án trong tay thả xuống sô pha, hai tay nhàn nhã nhét trong túi áo blouse: "Hẳn là có duyên đi! Có điều ——" cô đi đến chỗ đàn dương cầm, nói với cô gái kia, "Ca khúc vừa rồi, đoạn cuối cùng, dường như cô đã đánh sai vài âm. Nếu như tôi nhớ không lầm, hẳn là như thế nhỉ?" Nói xong, ngón tay cô thon dài trên phím đàn đánh vài âm.

Cô gái kia vẫn mang chút dáng vẻ tươi cười, tác phong nhẹ nhàng nhìn Freen Sarocha. Sau đó nói: "Không nghĩ tới bác sĩ còn có thể đàn dương cầm."

"Học qua mà thôi, không thể nói là thông thạo." Freen Sarocha khiêm tốn nói.

Cô gái kia đứng dậy, thoải mái vươn tay: "Chào cô, chị gái Song—— Sam."

Freen Sarocha vươn tay ra nắm lấy tay Sam: "Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, bác sĩ điều trị chính của em gái cô —— Freen Sarocha."

Mon Armstrong thấy mình bị gạt qua một bên, hai người ngược lại thì tốt rồi, còn giới thiệu lẫn nhau rất vui vẻ. Nàng nghiêm mặt, nhưng nàng lại cảm thấy trên người hai người cảm giác có hơi giống nhau, chẳng trách! Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!

Freen Sarocha hoàn toàn không có phát hiện bởi vì mình lạnh nhạt Nhị tiểu thư, giờ phút này đang bị Nhị tiểu thư chửi xéo trong lòng.

[FREENBECK VER] TÂM SÂU BIỂN LẶNG (COVER)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ