"Thật sự không đi?"
Becky Armstrong tựa ở cạnh cửa, đối với Freen Sarocha im lặng: "Em đã hỏi mấy lần rồi? Tôi nói không đi là không đi." Ngày mừng thọ của Hon Mokjok, kêu nàng đi làm cái gì? Rồi lại nói, bởi vì chuyện của Freen Sarocha và mình, ông Armstrong đã cãi nhau với Hon Mokjok rồi trở mặt, nếu nàng thật sự đi cùng Freen Sarocha, tình cảnh không biết sẽ có bao nhiêu lúng túng.
"Được rồi, đợi em về. Nếu như cảm thấy khó chịu, có thể ra ngoài một chút, đừng lạc đường là được rồi."
Becky Armstrong cười dùng đầu ngón tay chọt chọt vai của cô: "Xem tôi là đứa con nít ba tuổi sao?"
Freen Sarocha bắt lấy đầu ngón tay nàng hôn một cái: "Em đi đây."
"Về sớm một chút."
Sau khi đóng cửa lại, một phòng yên tĩnh. Trước kia, Becky Armstrong hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, mà cuộc sống bây giờ, đơn giản lại an nhàn, là điều mà nàng thích. Vừa mới chuẩn bị kiếm quyển sách giải sầu, chân còn chưa bước vào thư phòng, đã có người gõ cửa. Nàng cho rằng Freen Sarocha quên thứ gì đó, vừa mở cửa, vừa nói: "Lại quên mất cái gì sao?"
Vừa mở cửa ra, nụ cười trên mặt nàng liền cứng đờ.
"Ba." Becky Armstrong dời mắt, ông Armstrong đến khiến nàng trở tay không kịp.
"Có thể vào ngồi không?" ông Armstrong nhìn nàng.
"Vào đi."ông Armstrong nói với những vệ sĩ đằng sau lưng: "Các cậu chờ ở bên ngoài là được rồi." Nói xong, vào phòng đóng cửa lại.
"Trông con sống rất an tâm!" ông Armstrong nhìn con gái mặc quần áo ở nhà, dáng vẻ như người vợ nhỏ bé vừa mới kết hôn vậy.
Becky Armstrong rót nước cho ông Armstrong, sau đó ngồi xuống đối diện ông, trên mặt nhìn không ra biểu lộ đặc biệt gì: "Không có gì an không an lòng cả."
"Dường như con thấy ba đến không có chút gì gọi là kinh ngạc hay sợ hãi cả?" ông Armstrong nheo mắt lại, phản ứng của Becky Armstrong lại ngoài dự liệu của ông.
Becky Armstrong nói: "Nếu như lúc đó con dám ra quyết định như thế, thì đã nói lên rằng con đã sớm cân nhắc kết quả rồi. Sớm muộn gì ba cũng sẽ tới cửa thôi, con cũng biết. Hết thảy đều sẽ xảy ra, con cũng không có gì phải sợ hãi cả. Dù sao, là con gây ra chuyện, hậu quả nên tự mình chịu."
Thấy nàng nói thỏa đáng như thế, ông Armstrong uống một hớp nước, cười: "Điểm ấy con lại rất giống ba."
"Phản ứng của ba như thế con cũng rất bất ngờ." Becky Armstrong không sao đoán được thái độ bình tĩnh của ba mình lúc này là thế nào nữa.
"Ồ?" ông Armstrong để ly xuống, "Chẳng lẽ con cho rằng sau khi tìm được con, sẽ trói con lại đem về giam lỏng?"
"Trói lại coi như xong đi, nhưng cưỡng ép bắt con về giam lỏng, con lại rất tin tưởng. Loại chuyện này, ba cũng không phải chưa làm qua." Khóe miệng Becky Armstrong hiện lên ý cười nhàn nhạt, giống như đang châm chọc ông vậy.
"Đúng vậy, lấy tính cách của ba nhất định sẽ làm như thế. Nhưng, lần này ba sẽ không làm."
"Không làm?" Becky Armstrong lại cảm thấy có chút buồn cười, lời này nghe như sao nghe như trả thiếu tiền, tôi không làm vậy?
![](https://img.wattpad.com/cover/369045666-288-k765151.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[FREENBECK VER] TÂM SÂU BIỂN LẶNG (COVER)
Fiksi PenggemarEditor: Didi (@ks99___) Tác phẩm: Tâm Thâm Tự Hải (心深似海) Tác giả: Trúc Tự Thủy Cát (竹寺水吉) Thể loại: Đô thị tình duyên, tình hữu độc chung, ân oán tình cừu, HE ... Độ dài: 82 Chương + 2 Phiên ngoại