-Là tôi dám. Có vấn đề gì không? - Choi phu nhân ném roi mây xuống đất, phủi tay, hất mặt về phía SeungCheol - Trông Nhị thiếu giận dữ như vậy, muốn bắn súng về phía tôi trút giận thay cho dâm phụ của cậu sao?
-Cậu Jeonghan đây là bạn của tôi. Phu nhân làm như vậy, không phải là hơi quá đáng rồi không?
-Bạn gì chứ! Tôi thấy, chắc là, bạn trên giường, đúng chứ? - Bà ta cố ý nói to hơn. Khiến con trai bà, Đại thiếu gia không nhịn được mà điều khiển xe lăn đến gần, khẽ nhắc nhở bà đừng nói những lời như vậy kẻo thành trò cười cho hạ nhân xung quanh nghe thấy. Ai ngờ bà ta càng không kiềm chế - Trò cười gì chứ? Thể diện nhà chúng ta đã mất sạch kể từ lúc con tiện nhân Mật Hương kia bước chân vào cửa..."Đoàng"- SeungCheol không để bà ta nói hết câu, nhanh chóng vòng 1 tay ôm ghì Jeonghan áp sát lồng ngực mình, trực tiếp rút súng bắn về phía bà ta, chỉ cách chân của bà 1 gang tay, khiến bà ta mau chóng rụt chân về la toáng lên. Gia nhân xung quanh cũng không khỏi kinh hoàng mà la lớn. Jeonghan trong lòng anh cũng giật mình kinh ngạc, mắt mở to nhìn về phía bà ta, rồi lại ngước lên nhìn người con trai đang phừng phừng lửa giận lúc này.
-Bà cũng xứng nhắc đến mẹ tôi sao?
-Choi SeungCheol! Cậu dám... Cậu dám chĩa súng bắn về phía tôi. - Bà ta la lối - Người đâu, bắt nó lại cho ta!Nhưng gia nhân của Phủ nào dám nhúc nhích. Đã vậy, Sĩ quan Mingyu và 2 thuộc hạ nữa lại cùng lúc giơ súng lên khiến bà ta càng thêm tức tối:
-Các người... Được lắm! Muốn tạo phản đúng không? Để ta gọi lão gia đến xử lý.-Mấy người đang ồn ào chuyện gì? - Choi Lão gia hắng giọng từ bên ngoài bước vào sảnh chính. Choi phu nhân vồn vã chạy ra khoác tay ông đi vào:
-Lão gia! Ông phải làm chủ cho tôi. Thằng con trai thứ của ông, nó và lính của nó dám cầm súng bắn về phía tôi.
-Con nói ta nghe có chuyện gì? - Ông ngồi xuống ghế, hướng về phía SeungCheol hỏi, thấy anh buông súng nhưng không chịu nhìn ông trả lời, ông bèn quay sang hỏi người con trai cả của mình - Choi Đình, nói ta nghe có chuyện gì?
-Dạ. Cũng không có chuyện gì to tát - Đại thiếu gia chỉnh kính, tác phong từ tốn trả lời - Chị là mẹ và em trai, có chút hiểu lầm...
-Hiểu lầm gì chứ? -Bà ta cắt ngang lời con trai mình, vừa bóp vao cho lão gia, vừa la lối - Nó vì đào kép nhỏ nhoi kia, mà dám dùng súng bắn tôi, ông phải xử lý cho tôi chuyện này!
-SeungCheol nó là người lý lẽ, không thể vô cớ mà nó làm ra chuyện như thế!Trong lúc người nhà họ Choi liên tục nói, Jeonghan đều đã nhìn kỹ một lượt. Những chiếc nhẫn trên tay họ, trang sức trên người họ, đều không có một chiếc mang dáng hình chạm khắc hoa sen như vết thương trên người sư ca cậu. Rốt cuộc là ai trong số họ, đã hại Hanh Nguyên.
-Choi lão gia! -Jeonghan đột nhiên rời khỏi vòng tay SeungCheol, tiến về phía trước quỳ xuống- Là do Jeonghan tôi không hiểu chuyện lỡ va phải Choi Phu nhân. Xin ngài đừng trách Nhị Thiếu.
-Hừ! Hoá ra cũng biết nói chuyện. Mới đến Phủ mà đã gây hoạ. Quả nhiên, đào kép không người nào biết an phận cả. SeungCheol con lại dám đưa nó bước chân vào đây!Lời nói này của ông ta khiến SeungCheol vừa bình tĩnh lại đã lại sôi sục tức giận, tay nắm chặt.
-Jeonghan không muốn gây bất hoà khí giữa Tư lệnh và Nhị thiếu- Cậu cúi gằm, giọng nói trở nên hấp tấp - Mạng của những người như tôi không có đáng giá, xin ngài cứ trừng phạt tôi. Nhị Thiếu không có liên quan gì ạ.
-Người đâu. Lôi cậu ta xuống đánh 40 gậy quân rồi đuổi ra khỏi Phủ. - Ông ta chưa dứt lời, đám quân lónh của ông đã ùa vào toan kéo Jeonghan ra trừng phạt.
![](https://img.wattpad.com/cover/370106613-288-k198156.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Phong nguyệt vô biên [CheolHan]
FanficVì mình mê phim PNVB, mê chàng tư lệnh nàng ca kịch, nên chuyển ver cho CheolHan. Bối cảnh tân thời Trung Quốc, nhưng mình giữ nguyên tên tiếng Hàn của CheolHan. Xã hội không kì thị đồng giới. Nam omega mang thai.