Sanghyeok không có tư cách cầm bút, phải, ít nhất là anh nghĩ thế. Chẳng biết từ bao giờ, việc cầm bút vẽ với anh lại nặng nề đến thế. Nếu ví việc sáng tác như đôi cánh thì anh bây giờ như con chim bị bẻ cánh, quăng ném vào lồng.
"Triển lãm hội họa của thiên tài hội họa"
"Thiên tài hội họa vang bóng một thời - kẻ bán mình cho đồng tiền?"
Những tiêu đề bài báo cứ chạy trên màn hình máy tính Sanghyeok, anh khó nhọc nuốt nước bọt, cổ họng khô không khốc. Ngồi trong phòng, khung tranh xếp gọn nơi góc tường, những tuýp sơn dầu cũng lặng lẽ nằm yên ngủ say. Với anh, kẻ theo đuổi nghệ thuật vừa là kẻ được cứu rỗi, vừa là kẻ bị đày đọa. Nghệ sĩ nói chung và họa sĩ nói riêng trước hết phải là kẻ thờ cái đẹp từ cốt tủy, và tác phẩm của họ phải là niềm say mê diễn giải về một vẻ đẹp họ đã có cơ hội bắt gặp ở đời, mang theo hơi thở sáng tạo của bản thân. Cầm bút vẽ mà hời hợt chính là tội ác, bởi nghệ thuật, vẻ đẹp được ví như tôn giáo, họa sĩ chính là tông đồ. Cơ mà hành trình theo đuổi chân lý ấy đâu phải lối đường dễ đi?
Sau này anh nhận ra, bản thân con người khó ai giữ được tâm sơ thuở đầu. Danh tiếng, địa vị, quyền lợi, tiền bạc đến với anh quá nhanh, bịt mắt anh trên hành trình theo đuổi ánh sáng nghệ thuật. Dần dà, những bức tranh của anh vẽ ra cũng chỉ mang mục đích làm đầy túi tiền, hời hợt cảm xúc say mê. Ai cũng cần tiền để có cái bỏ vào mồm sống tiếp mà, người ta tặc lưỡi nói với anh. Sự thật trần trụi ấy thật dung tục làm sao! Anh thầm nghĩ, trước đây anh khinh nhất là kiểu người chạy theo của cải địa vị, giờ anh lại trở thành kiểu người anh ghét nhất
"Anh đã nhẫn tâm từ bỏ đi điều anh từng yêu thương vô hạn, là lẽ sống của anh. Giờ đây anh không thể nào quay lại nữa rồi"
"Anh đã mất tư cách cầm bút rồi, hội họa đã chối bỏ anh, nghệ thuật chân chính không dung túng cho những kẻ trọng vọng cầu vinh như anh"
Sanghyeok nghẹn lại, cổ họng đắng nghét. Đôi tay run run che đi đôi mắt sắp rơi lệ như thể em thực sự ở trước mặt anh. Cái sự bất lực trong hành trình sáng tác chính là con quỷ dày xéo hồn nghệ sĩ và anh đã kẹt trong cái gông cùm ác ma này đến hàng bao năm trời. Không lối thoát
"Nhưng... nhưng anh thực sự muốn vẽ. Anh muốn vẽ, anh muốn vẽ.... Hội họa đã hòa vào xương máu, là cốt tủy của anh. Là lẽ sống, là tôn giáo, là tất cả... Anh chán ghét vì nó đày đọa anh khổ quá, nhưng sau cùng anh nhận ra rằng anh yêu nó, yêu nó khôn cùng..."
Em chậm rãi lắng nghe giọng anh run run bên đầu kia máy, nghe tiếng lòng anh mà như nghe thấy chính hồn mình. Nỗi day dứt khổ tâm ấy, có ai là không mang trong mình trên chặng hành trình tôn thờ cái đẹp?
"Anh... Nghệ thuật luôn chấp nhận những con người thật lòng theo đuổi nó mà"
"Em tin họa sĩ Sanghyeok là một người tuyệt vời. Một tín đồ trung thành của cái đẹp, dù anh có thể tự ti, có thể chối bỏ nhưng chắc chắn những bức tranh của anh rất đẹp"
"Mỗi một sáng tác đều đáng trân trọng, vì nó mang tiếng nói của người nghệ sĩ"
Giọng em khàn lại, rồi ho thành từng đợt. Cơn sốt vẫn chưa qua hẳn, thời tiết độ xuân dễ mắc bệnh nên em cũng không ngoại lệ
BẠN ĐANG ĐỌC
[Faker x fangirl] Một nắm tro gửi đất, một mảnh tình gửi Người
FanfictionTình cảm nhân duyên không phải luôn bất biến, nó sẽ luôn thay đổi theo thời gian. Có người ngày càng nặng lòng, có người lại vơi bớt hờ hững. Em không muốn tất cả xúc cảm của những năm tháng đã qua chỉ là một chút thi vị trong cuộc đời trầm kha này...