Đêm ấy, cơn bão tuyết dữ dội tràn qua thành phố, bao phủ mọi thứ trong tấm màn trắng xóa và lạnh lẽo. Winny, một chàng trai cô đơn, lạc bước trên con đường vắng vẻ. Những bông tuyết rơi phủ đầy mái tóc và áo khoác của anh. Đôi mắt anh sâu thẳm, mang theo nỗi buồn khó tả. Anh đang tìm kiếm một nơi để tránh cái lạnh cắt da cắt thịt thì tình cờ gặp Satang.
Satang, cũng đang lạc lối trong đêm bão, nhìn thấy Winny đứng lặng giữa trời tuyết. Ánh mắt họ chạm nhau, và cả hai nhận ra sự cô độc của nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy. Satang bước tới, nở một nụ cười ấm áp và mời Winny vào căn hộ của mình, nơi có ánh lửa ấm cúng và một tách trà nóng chờ đợi.
Trong căn hộ nhỏ bé và ấm áp, họ bắt đầu trò chuyện. Winny kể về những khó khăn anh đã trải qua, về sự cô độc và nỗi đau mà anh không thể chia sẻ với ai. Satang lắng nghe một cách chăm chú, cảm nhận được sự đồng điệu trong tâm hồn. Họ nhận ra rằng cả hai đều đang tìm kiếm một thứ gì đó, một người nào đó để làm dịu đi nỗi cô đơn.
Những ngày sau đó, Winny và Satang gặp nhau thường xuyên hơn. Họ đi dạo trong công viên, chia sẻ những bữa ăn và cùng nhau khám phá những góc nhỏ yên bình của thành phố. Tình yêu giữa họ bắt đầu từ đó, một cách tự nhiên và dịu dàng. Họ chia sẻ những câu chuyện, những khát vọng và nỗi sợ hãi. Những đêm dài bên nhau, những cái ôm ấm áp, và những nụ hôn dịu dàng làm cho tình yêu của họ trở nên mạnh mẽ hơn từng ngày. Họ trở thành tất cả của nhau, là nguồn sống và niềm vui duy nhất.
Winny và Satang cùng nhau đi du lịch, khám phá những miền đất mới, lưu giữ kỷ niệm qua những bức ảnh và những câu chuyện kể lại. Họ cùng nhau leo lên những ngọn núi cao, đón bình minh và hoàng hôn bên bờ biển, và tận hưởng những khoảnh khắc yên bình dưới ánh sao đêm. Mỗi khoảnh khắc bên nhau đều trở thành kỷ niệm quý giá, không thể nào quên. Họ tin rằng tình yêu của họ có thể vượt qua mọi thử thách, bất kể là gì.
Một ngày nọ, trong chuyến đi dã ngoại lên đỉnh núi, Satang đã chuẩn bị một buổi tối lãng mạn dưới ánh nến. Khi hoàng hôn buông xuống, Satang quỳ gối, tay cầm một chiếc nhẫn, ngỏ lời cầu hôn Winny. Với nước mắt lấp lánh trong mắt, Winny chấp nhận, và hai người hứa hẹn sẽ ở bên nhau mãi mãi. Khoảnh khắc ấy trở thành một ký ức đẹp nhất trong cuộc đời họ, một lời thề nguyện vĩnh cửu dưới bầu trời đêm đầy sao.
Tuy nhiên, sau một thời gian, Winny bắt đầu trở nên xa cách và lạnh lùng. Một ngày nọ, anh bất ngờ nói lời chia tay. Anh tuyên bố rằng anh không còn yêu Satang nữa. Satang không thể tin vào tai mình, trái tim anh tan vỡ. Anh cố gắng níu kéo, cầu xin Winny đừng rời xa anh, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Winny lạnh lùng, quyết định rời đi mà không giải thích thêm bất cứ điều gì.
Satang rơi vào tình trạng tuyệt vọng. Anh không thể hiểu được tại sao Winny lại làm như vậy. Tình yêu của họ đã từng đẹp đẽ và mạnh mẽ như thế, sao lại có thể tan vỡ chỉ trong một khoảnh khắc? Satang tìm mọi cách để liên lạc với Winny, nhưng tất cả đều vô ích. Winny đã biến mất khỏi cuộc đời anh.
Satang chìm đắm trong những ký ức và nỗi đau. Mỗi góc nhỏ trong căn hộ đều gợi nhớ đến Winny. Những bức ảnh trên tường, những món quà nhỏ, và cả những dòng chữ yêu thương Winny từng viết. Satang không thể xóa đi hình ảnh của Winny khỏi tâm trí, càng không thể chấp nhận sự thật rằng Winny đã rời xa anh mãi mãi.
Mất đi người mình yêu thương nhất, Satang rơi vào hố sâu của sự tuyệt vọng. Anh không thể ăn, không thể ngủ, không thể làm gì ngoài việc nghĩ về Winny và những kỷ niệm đã qua. Nỗi đau quá lớn khiến anh không thể chịu đựng nổi. Satang quyết định kết thúc cuộc đời mình để chấm dứt nỗi đau này.
Một đêm, anh uống rượu đến say mềm, rồi viết một lá thư tuyệt mệnh, kể về tình yêu và nỗi đau anh đã trải qua. Anh mong rằng, ở thế giới bên kia, anh sẽ tìm thấy sự yên bình. Sáng hôm sau, báo đài đưa tin về cái chết của một chàng thanh niên trong căn chung cư nhỏ, nơi từng là tổ ấm của Winny và Satang.
Bức thư tuyệt mệnh của Satang chứa đầy nỗi đau và tình yêu dành cho Winny. Anh viết rằng anh không thể sống thiếu Winny, rằng anh yêu Winny hơn cả cuộc sống của mình. Những dòng chữ run rẩy, đẫm nước mắt của Satang khiến ai đọc cũng cảm nhận được nỗi đau tột cùng và sự tuyệt vọng mà anh đã phải chịu đựng.
Thực ra, Winny chưa bao giờ ngừng yêu Satang. Anh yêu Satang rất nhiều, nhưng số phận nghiệt ngã đã buộc anh phải làm như vậy. Winny bị chẩn đoán mắc một căn bệnh hiểm nghèo, không thể chữa trị. Anh không muốn Satang phải chịu đựng nỗi đau khi nhìn anh dần dần suy kiệt, nên anh quyết định rời xa Satang, hy sinh tình yêu của mình để bảo vệ người mình yêu thương nhất.
Khi Winny biết tin Satang đã tự tử, anh cảm thấy như thế giới của mình sụp đổ. Anh hối hận, đau đớn và hận bản thân vì đã khiến người mình yêu phải chịu đựng nỗi đau quá lớn. Bệnh của anh tái phát, nhưng anh không muốn uống thuốc hay đi bệnh viện. Anh muốn đi theo Satang, muốn ở bên Satang, dù là trong thế giới khác.
Winny đến căn chung cư mà Satang từng sống, nơi chứa đựng những kỷ niệm hạnh phúc của họ. Anh chịu đựng cơn đau dữ dội trong cơ thể và nỗi đau mất mát trong lòng. Cuối cùng, Winny cũng rời bỏ thế giới này, ra đi trong căn phòng nơi tình yêu của họ từng đơm hoa kết trái.
Sáng hôm sau, báo đài tiếp tục đưa tin về cái chết của một chàng thanh niên trong cùng căn phòng mà Satang đã chết trước đó. Người ta không hiểu tại sao lại có hai cái chết liên tiếp trong một căn phòng nhỏ bé, nhưng đối với Winny và Satang, đó là nơi họ được tái hợp, dù chỉ là trong cái chết.
Bức thư tuyệt mệnh của Winny được tìm thấy bên cạnh thi thể anh. Anh viết rằng anh không thể sống thiếu Satang, rằng anh đã sai lầm khi rời xa Satang vì nghĩ rằng đó là cách tốt nhất để bảo vệ người mình yêu. Winny viết rằng anh sẽ mãi mãi yêu Satang, dù là ở thế giới nào đi nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đoản] WinnySatang và những mẫu truyện nhỏ.
Kısa HikayeỞ đây sẽ có những mẫu truyện ngắn về WinnySatang, vui lòng không gán ghép lên người thật, tất cả chỉ là trí tưởng tượng của tôi. Thích cho ngủm hết -)