Nhận được điện thoại của Đường Nguyện, nửa giờ sau Hứa Tứ chạy tới.
Lúc này, Đường Nguyện đang tựa vào Ian can ven đường, chân trần gặm bánh bao thịt.
"Cảnh sát Hứa, buổi sáng tốt lành." Cô nhiệt tình vẫy tay với Hứa Tứ.
Gió mơn man gò má của Đường Nguyện, mái tóc dài nhẹ nhàng đong đưa, trong tầng mây xa xa lộ ra vài tia ánh nắng mặt trời, thật sự ấm áp.
Mà Đường Nguyện trước mắt lại sáng sủa xinh đẹp.
"Có chuyện gì vậy?"
"Cảnh sát Hứa, gót giày của tôi kẹt trên cống thoát nước không rút ra được."
"Đây là chuyện lớn mà em nói sao?" Hứa Tứ nhíu mày, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
"Chẳng lẽ không tính?" Cô nhếch môi cười duyên, mặt mày cong cong như một tiểu hồ ly làm chuyện xấu.
Vẻ mặt Hứa Tứ trầm xuống, xoay người bước nhanh rời đi.
"Này, cảnh sát Hứa, sao anh có thể thấy chết mà không cứu chứ, Hứa Tứ!" Cô vừa giận vừa gấp, nhìn người đàn ông sải bước rời đi.
Khốn kiếp, thật không có phong độ.
Đường Nguyện cắn môi, vừa định ngồi xổm xuống, cánh tay đã bị người khác kéo lên.
Là Hứa Tứ.
"Đứng yên đó."
Hóa ra anh không đi mà là đi mượn cái kéo rồi quay về.
"Hứa Tứ, đừng nói anh muốn cắt đứt gót giày của tôi đấy chứ, đôi giày này của tôi rất đắt, mới mua đấy."
khuôn mặt cường tráng không chút biểu cảm.
"Em im đi."
Nói xong, Hứa Tứ cúi đầu cắm kéo nhọn vào khe hở, sau đó đặt tay xuống nhẹ nhàng đẩy lên, gót giày liền rút ra.
"Rồi đấy."
"Hứa Tứ, anh mang vào cho tôi đi."
"Đường Nguyện, đừng náo loạn nữa."
"Tôi không hề làm loạn, váy tôi mặc quá ngắn, ngồi xổm xuống mang giày sẽ lộ hàng hết."
Cô cau đôi mày thanh tú, hàm răng trắng ngần cắn nhẹ khóe môi nhỏ nhắn hồng hào, dáng vẻ khiến người ta yêu thương trìu mến.
"Biết sẽ lộ hàng sao còn mặc?"
"Có cô gái nào không yêu cái đẹp chứ?" Cô mỉm cười có chút nịnh nọt, giống như đang cố ý lấy lòng anh.
Hứa Tứ phiền não gãi đầu, nhìn như không tình nguyện ngồi xổm xuống.
"Nhấc chân lên!"
Đường Nguyện có vẻ ngoài thanh tú tinh xảo, ngay cả đầu ngón chân cũng dài nhỏ lại hồng hào.
"Hứa Tứ, đơn vị của anh ở gần đây sao?
"Ùm."
Mang giày cho Đường Nguyện xong, Hứa Tứ mới đứng lên: "Tôi đi trước đây."
"Này, cảnh sát Hứa, anh giúp tôi một việc lớn, tôi mời anh ăn cơm trưa được không?" Cô tiến lên, mùi hương dễ ngửi trên người chui vào trong khoang mũi Hứa Tứ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cưa Đổ Đội Trưởng Hứa
RomanceGiới thiệu truyện Cưa Đổ Đội Trưởng Hứa Sau một hồi cầu nguyện sao băng, Đường Nguyện bị buộc trở thành liếm cẩu*.(liếm cẩu: thuật ngữ mạng, ý chỉ trong một mối quan hệ nam nữ, biết đối phương không thích mình nhưng vẫn vứt bỏ liêm sỉ để bám dính kh...
