Alhaitham vẫn còn nhớ ngày mình hút điếu thuốc đầu tiên. Ấy là khoảng một tháng sau khi chuyển đi, như có ma xui quỷ khiến, hắn đứng trầm ngâm trước quầy thuốc lá một hồi, rồi chọn bao thuốc giống hệt ai đó. Alhaitham ghét thuốc lá, cái thứ chỉ biết hủy hoại con người, đem ruột gan phèo phổi hun thành tro chứ chẳng bổ béo gì. Nhưng hắn lại không ghét mùi thuốc lá của Kaveh tới vậy. Hắn chỉ tò mò không biết vì lẽ gì mà người ấy lại mê thứ này đến thế. Để rồi khi lửa bừng lên, tàn thuốc rơi xuống, Alhaitham ngồi trong góc ho sặc sụa đến chảy cả nước mắt. Thật đắng, vị đắng chát lan từ mũi xuống cổ họng, lấp đầy màng phổi, tới nỗi điếng cả đầu. Hắn vẫn là ghét thuốc lá. Song ngẩn người một lúc, Alhaitham châm lên điếu thuốc thứ hai. Lần này hắn sẽ cố để mùi hương ấy đọng lại lâu hơn chút nữa.
Không phải tự dưng Alhaitham nhớ tới chuyện này. Mà là bởi trước đây khi hôn Kaveh, hắn luôn cảm nhận được mùi thuốc thoang thoảng rất nhẹ trên đầu lưỡi, vậy mà giờ đây ngoài mùi bạc hà cùng chút ngọt của thứ gì đó giống như kẹo ra thì tuyệt nhiên chẳng còn mùi vị gì khác.
Vậy là Kaveh bỏ thuốc rồi sao? Alhaitham thầm nghĩ. Không hiểu sao hắn đột nhiên cảm thấy thật hụt hẫng, hắn cứ nghĩ Kaveh ở trước mặt mình so với 4 năm trước không khác nhau là bao, nhưng âu cũng là con người, sao lại có chuyện chẳng đổi thay gì sau ngần ấy năm trời cơ chứ? Alhaitham dựa vào thành ban công, dư vị của nụ hôn ban nãy vẫn còn đọng lại vấn vương.
Hành vi bồng bột của con người khi bị cảm xúc kiểm soát, Alhaitham chưa từng nghĩ bản thân sẽ làm ra loại chuyện như vậy. Nhưng tới tận khi cảm nhận được rõ ràng mọi thứ thì đã quá muộn. Mùi hương, hơi ấm, vị ngọt trên đầu lười, tất cả những thứ ấy như chiếc còng níu chân hắn lại, và cũng để buộc mọi tội lỗi của hắn. Hắn buông anh ra, cố tìm một lời giải thích hợp lí nào đó cho hành động của mình, song miệng hắn khô khốc, còn đầu óc lại trống trơn. Biết nói gì đây? Tôi thực ra muốn hôn anh trong mơ chứ không phải ngoài đời? Đó là "quà" trả ơn cho việc anh đưa tôi về? Bất cứ câu trả lời nào cũng sẽ biến Alhaitham thành một kẻ khốn nạn không biết điều, mà trong khi suy xét về tình cảnh vừa rồi thì đúng là thế thật. May thay Kaveh đã giúp hắn không phải trở thành một tên khốn. Anh như không có gì xảy ra, cởi dây an toàn cho Alhaitham, bình tĩnh nói: "Đến nơi rồi, mai gặp lại em Alhaitham."
Kaveh của trước đây luôn nhìn hắn với ánh mắt như trực trào một thứ cảm xúc không rõ tên. Lúc thì là yêu thương không thể nói thành lời, lúc lại là sự tức giận tới nỗi đỏ hoe vành mắt. Song ngay lúc này, Kaveh lại nhìn hắn với ánh mắt không chút xúc cảm gì. Anh lau khóe môi như muốn lau đi toàn bộ nụ hôn vừa rồi, lại như thấy chưa đủ còn nói thêm: "Hôm nay chắc em mệt rồi, không phải nghĩ nhiều, tôi sẽ tự giác coi việc vừa rồi là chưa từng xảy ra."
Tim Alhaitham như thõng xuống một nhịp, hắn rất muốn hỏi ý anh là sao, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt xuống. Người hắn nên hỏi không phải anh mà là chính bản thân mình. Rốt cuộc Alhaitham với Kaveh, là có ý gì. Là yêu thương, là nhớ mong, hay hắn chỉ là một kẻ thảm hại ôm một nỗi kỉ niệm đã chìm vào dĩ vãng.
Suốt đêm hôm ấy Alhaitham không thể nào ngủ nổi, song hắn cũng không động vào chỗ thuốc ngủ đã xin của bác sĩ. Nếu để miêu tả cảm xúc của mình thì giống như là hắn đã đi trước anh suốt một quãng thời gian dài mà chưa từng nhìn lại, bởi Alhaitham của lúc ấy biết rõ Kaveh sẽ luôn ở phía sau mình. Để rồi một hôm khi hắn quay lưng thì lại chẳng thấy bóng dáng anh đâu, khiến hắn phải hớt hải chạy đi tìm, nhưng khi tìm được rồi thì Kaveh đã chẳng còn đi về phía Alhaitham nữa. Hắn đã sai từ đâu? Từ lúc bỏ anh lại đằng sau, từ lúc từ chối anh, hay từ lúc cho rằng anh chỉ là hình bóng thay thế cho người thầy năm xưa? Hắn cảm thấy như có hàng vạn con kiến đang bò trong lồng ngực, ngứa ngáy nhộn nhạo hết cả lên. Hắn rời bỏ anh vì không muốn anh phải đau khổ thêm nữa, hắn rời bỏ anh vì nghĩ bản thân chưa một lần thực lòng yêu anh, nhưng nếu, chỉ là nếu như người hắn yêu từ đầu đến cuối chỉ có Kaveh thôi thì sao? Nếu cảm xúc hắn dành cho người thầy kia, thực ra không phải như vậy thì sao? Đúng như thế thì tất cả mọi thứ, từ đầu tới cuối không khác nào một vở kịch dở tệ do chính tay hắn dựng nên, hắn tưởng chừng đã hiểu rõ từng nhân vật, nhưng rồi khi kịch hạ màn, hắn mới ngộ ra đây chẳng phải cái kết hắn muốn. Alhaitham kiêu ngạo, cho rằng mình đã hiểu rõ anh, hiểu rõ cả bản thân. Alhaitham đóng vai như một vị thần cao cả, lựa chọn ra đi để cứu rỗi anh khỏi thứ tình cảm không lối thoát, nhưng rồi chính hắn lại phải tìm cách thoát ra khỏi tình cảm ấy. Hắn nào phải đạo diễn hay vị thần, hắn chỉ là kẻ đui mù tới độ không rõ lòng mình.

BẠN ĐANG ĐỌC
kavetham_Bạn tình
Fanfictionkaveh muốn chạm, muốn ôm, muốn hôn và muốn thật gần gũi với alhaitham