Kỳ Duyên vừa dứt lời, Minh Triệu mất một giây mới hiểu được cô nói "Em lại muốn" là có ý gì.
Nàng quay mặt qua, đầu khẽ ngẩng lên, kinh ngạc nhìn mặt Kỳ Duyên. Nhận ra ánh mắt nàng, Kỳ Duyên hơi lúng túng nhìn sang bên cạnh, lại nghe thấy Minh Triệu cúi đầu cười một tiếng, càng thêm không được tự nhiên.
Khiến người ta phiền não hơn là, chỗ kia lại có xu thế ngẩng đầu lên, giống như có ý chống đối cô, càng muốn ngăn càng không được.
Thế mà Minh Triệu vẫn còn nằm trên người cô.
Hô hấp Kỳ Duyên nhanh hơn, quay mặt lại nói với Minh Triệu: "Chị xuống đi được không?"
Nói xong phát hiện giọng mình khàn khàn, vừa nghe liền cảm thấy không đúng.
Cô lập tức im lặng.
Minh Triệu làm như không hiểu ý cô, mặt lại dán vào ngực cô, chậm chạp nói: "Ở trên người em rất thoải mái, chị không muốn xuống."
Lúc nói chuyện tay cũng tùy ý sờ vào ngực cô.
Hô hấp Kỳ Duyên căng thẳng, thân thể cứng ngắc, ngực phập phồng lên xuống.
Phản ứng rõ ràng như vậy còn muốn chịu đựng, Minh Triệu nhìn không nổi, trượt xuống khỏi người cô, hai tay áp vào khuôn mặt đỏ bừng của cô, hỏi: "Còn muốn làm sao?"
Tràn Thứ mím môi, đôi mắt sâu thẳm, giống như đang giãy dụa một hồi, sau đó lắc đầu.
"Vừa làm xong." Cô nói.
"Chị biết vừa làm xong, nhưng em xem..." Nàng quay đầu, chỉ vào chỗ kia của cô.
Mặt Kỳ Duyên nóng không chịu nổi, không nhìn nàng, duỗi tay kéo chăn phủ lên.
Minh Triệu: "..."
Nàng chưa từng thấy kiểu bịt tai trộm chuông này.
"Chị mau ngủ đi." Kỳ Duyên đột nhiên nói một câu.
Minh Triệu không nghe theo cô, duỗi tay kéo chăn, Kỳ Duyên không phòng bị, thân thể trần truồng lại lộ ra. Nơi đó biến hóa rõ ràng hơn, vểnh lên thẳng tấp, hai người đều nhìn thấy.
Minh Triệu buồn cười nhìn cô, Kỳ Duyên lập tức kéo chăn lại.
Minh Triệu chống đối cô, níu lấy một góc, Kỳ Duyên lại tăng thêm lực, lần này không bị nàng kéo xuống.
Kỳ Duyên nhìn nàng nín thở nói: "Chị nghỉ ngơi đi."
"Chị không muốn nghỉ ngơi." Minh Triệu không kéo chăn nữa, cứ như vậy nhìn cô, nàng ngồi, cô nằm, dù nhìn thế nào cũng đều là nàng chiếm ưu thế, bộ dạng từ trên cao nhìn xuống, giống như nữ hoàng.
Kỳ Duyên nhìn nàng không biết nên nói gì.
Minh Triệu cảm thấy rất kì lạ. Đã làm mấy lần, biểu hiện trên giường của cô nàng đã quen thuộc, mặc dù cô sẽ căng thẳng đến đỏ mặt, nhưng sẽ không do dự như vậy, cô đối với chuyện này có một loại nghiêm túc và thẳng thắn khó có thể tưởng tượng được.
Thái độ bây giờ rõ ràng không đúng.
Minh Triệu khuyên: "Chúng ta làm xong rồi ngủ."
Kỳ Duyên vẫn lắc đầu.
Minh Triệu không có cách nào, suy nghĩ một chút, lại nằm sấp lên người cô, dụ dỗ cô, "Em mệt sao? Không còn sức? Vậy em nằm đi, chị tới cũng được." Nói xong liền muốn động thủ, lại bị Kỳ Duyên bắt lấy.
"Em có sức." Cô hơi bất đắc dĩ đè đầu nàng xuống, dừng một chút, thấp giọng nói, "Nhưng hôm nay không cần làm nữa, chỗ đó của chị... hơi đỏ."
Vừa rồi nàng quá vội vàng, không cho cô thời gian liền trực tiếp tới, có thể đã bị thương.
Nếu không phải do nàng làm loạn, lời này cô không thể nào nói ra..
Nói xong lại không thấy Minh Triệu lên tiếng, Kỳ Duyên sợ nàng không vui, liền nịnh nọt cầm tay nàng hôn một cái, nói: "Lần sau đều nghe theo chị."
Cuối cùng nàng cũng đáp lại, đầu cọ vào ngực cô, giống như gật đầu, nhưng người vẫn không động đậy, tiếp tục dán vào người cô.
Lửa không thể dịu xuống, người Kỳ Duyên rất nóng, dù khó khăn, nhưng cô không đuổi nàng xuống nữa.
Minh Triệu không biết đang nghĩ gì, nằm sấp không nhúc nhích một hồi lâu rồi ngẩng đầu lên cười với cô.
Nàng cười rất đẹp nhưng có chút kì lạ, Kỳ Duyên sững sờ, đang nghĩ, nàng lại chống tay, thân thể trượt xuống.
Kỳ Duyên còn chưa phản ứng, nơi mẫn cảm kia lại cảm thấy nóng ẩm mềm mại.
Cô giật mình, cả người run rẩy. Đến khi thấy rõ nàng đang làm gì, máu trong người dồn hết lên đầu, cả người bối rối, chỉ còn phản ứng nguyên thủy nhất.
"Minh Triệu..." Cô mở miệng gọi nàng, giọng nói đứt quãng, khó có thể ngăn cản cảm giác kích thích liên tục ùa tới, cô cắn răng cũng không đè nén được rên rỉ.
Nghe thấy cô khó chịu hừ một tiếng, Minh Triệu đưa mắt nhìn lên một chút, lại tiếp tục.
Tay Kỳ Duyên siết chặt, cố gắng kéo lý trí về nhưng chỉ được hai giây, cô muốn kéo nàng lên, nàng lại điên cuồng hơn. Cô dùng sức kéo, đến khi không nhịn được nữa, mạnh mẽ chống người dậy, một tay kéo nàng lên.
Ngay lúc tách ra, răng nàng quẹt vào cô.
Cực hạn kích thích.
Ngực Minh Triệu đột nhiên nóng lên, chất lỏng dinh dính nóng đến nỗi khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh.
Mồ hôi trên trán Kỳ Duyên rơi xuống, cô thở hổn hển, mắt đỏ lên.
Mấy giây sau, cô quay mặt, duỗi tay lấy quần áo của mình trên đầu giường, lau ngực Minh Triệu nhiều lần. Lúc làm việc này, cô cúi đầu, rất nghiêm túc, nhưng vẫn không nhìn nàng.
Cô lau một lúc cũng không dừng lại, Minh Triệu không nhịn được nói: "Được rồi."
Kỳ Duyên lại không nghe, lau thêm hai cái, Minh Triệu cầm tay cô: "Đừng lau, chị không chê em." Nàng chỉ vào cơ thể cô, nói: "Tự lau cho em đi."
Kỳ Duyên cúi đầu lau hai cái, ném quần áo xuống giường, ngẩng đầu nhìn nàng nói: "Muốn đi tắm không?"
Minh Triệu cười lắc đầu, "Không cần."
Mặt nàng còn đỏ, miệng cũng hơi hồng, Kỳ Duyên vừa nhìn, lại nhớ tới một màn kia, trong lòng không nói rõ được là cảm giác gì.
Cô đột nhiên duỗi tay ôm nàng vào lòng.
"Minh Triệu." Cô khàn khàn gọi một tiếng, lại không nói gì thêm.
Minh Triệu không hỏi cô muốn nói gì, chỉ nói một câu: "Ngủ đi."
Cô đáp: "Ừ."
*****
Sáng hôm sau Kỳ Duyên phải đi làm, Minh Triệu cùng cô rời giường, hai người cùng nhau rửa mặt, đánh răng xong, Minh Triệu rửa mặt, Kỳ Duyên đưa khăn cho nàng lau, Minh Triệu lau mặt xong liền đi ra ngoài.
Kỳ Duyên nhớ tới cái gì, nói: "Bình thường chị dùng sữa rửa mặt gì?"
Minh Triệu ngẩn người.
Kỳ Duyên giải thích: "Em có thể chuẩn bị cho chị, chị tới sẽ không lo không có cái để dùng."
"Không cần, thỉnh thoảng không dùng cũng không sao." Minh Triệu nói, "Hoặc là chị về nhà mang tới là được." Nàng nói xong cũng đi ra ngoài, Kỳ Duyên lại vì thế mà nghĩ tới rất nhiều thứ khác. Cô nhìn bồn rửa mặt, lại nhìn phòng tắm, đột nhiên cảm giác được mỗi lần nàng tới đây có lẽ không thoải mái lắm, giống như hôm qua nàng không đưa quần áo đến, hôm nay liền không có gì để thay, vẫn mặc quần áo cũ.
Kỳ Duyên nghĩ một lát, liền ra ngoài tìm Minh Triệu. Đến cửa phòng nghe thấy nàng đang nói chuyện điện thoại.
Người gọi là Minh Trang, đúng lúc Minh Triệu mở máy, điện thoại liền reo lên.
Minh Trang hỏi chuyện Lâm Thời, Minh Triệu không giải thích thêm, chỉ nói gần đây rất mệt, không có sức đi cùng anh ta. Minh Trang không nói nhiều nữa, lại nhắc đến chuyện sinh nhật Minh Triệu, "Mẹ rất muốn em về nhà, sinh nhật hàng năm em đều bận rộn, bây giờ đúng lúc đang nghỉ, về nhà đi."
Minh Triệu nói: "Sinh nhật cũng không có gì, em trở về lúc nào cũng khiến ba không vui, tốt nhất trước mắt không về là hơn."
"Em không nghe lời, ba không vui, nhưng trong lòng ông khẳng định cũng nhớ em, em nên biết, nguyện vọng sinh nhật nào trước đây của em ông đều làm cho em." Thời gian qua Minh Trang cố gắng duy trì không khí, bây giờ trong lời nói tựa hồ cũng có chút bực bội: "Triệu Triệu, em lớn như vậy rồi, sao còn không nhận ra được tấm lòng của người nhà?"
Minh Triệu ngồi xuống bên giường, nói: "Chị, em biết."
"Em biết thì sẽ trở về, lần trước em ở nhà náo loạn không vui, không ở được hai ngày liền đi, mẹ buồn muốn chết, hối hận khi đã làm như vậy, Triệu Triệu, em không biết, bọn họ cũng rất khó xử."
Minh Triệu không nói nên lời, im lặng một hồi, thỏa hiệp nói: "Được rồi." Dừng một chút lại bổ sung một câu, "Nhưng chị đừng nói với mẹ, còn một tuần nữa, mẹ biết lại chuẩn bị nhiều thứ."
Đầu kia Minh Trang lại không đồng ý, "Không chuẩn bị sao được, phải đặt bàn sớm."
"Đặt làm gì, cũng không phải mừng thọ, ăn cơm ở nhà là được."
Tốt nhất là đừng mời ai hết, cậu mợ nàng dì những người đó cũng đừng tới.
Minh Triệu nghĩ như vậy nhưng không nói, cũng không muốn nói gì với Minh Trang nữa, cướp lời: "Cứ như vậy đi, chị đừng nói nữa, không có gì ngoài ý muốn thì ngày 2 em về."
Cúp điện thoại đứng lên, xoay người thấy Kỳ Duyên đứng ở của.
"Sắp tới sinh nhật chị?"
Minh Triệu ừ một tiếng.
Kỳ Duyên đi tới, suy đoán nói: "Là ngày hai mươi hai tháng tư sao?"
Xem ra cô nghe được nàng gọi điện thoại, Minh Triệu hơi gật đầu.
Kỳ Duyên cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Ngày đó em còn đi công tác."
"Không sao, chị chị giục chị về nhà, chị cũng không ở đây."
Kỳ Duyên nhìn nàng, còn muốn nói gì, nàng đã đi tới cạnh bàn thu dọn đồ đạc.
Hai người cùng nhau ra cửa, tìm một tiệm mì ngoài tiểu khu ăn sáng.
Buổi sáng nhiều người, không gian trong tiệm không lớn, trong ngoài đều có người ngồi, Kỳ Duyên vào trong nhìn, chỗ ngồi trống rất ít, cuối cùng cô kéo ghế lại ngồi chung với người khác. Cô gọi hai chén mì thịt bằm, thêm trứng chiên.
Hai người ăn một lúc, có một ông lão đi vào, ngồi cạnh họ gọi một tiếng "Tiểu Duyên." Kỳ Duyên vừa nhìn, là ông cụ ở lầu một, lần trước trùng hợp gặp gỡ, Kỳ Duyên giúp ông mang đồ nên quen biết.
Kỳ Duyên lên tiếng chào hỏi, không ngờ ông cụ nhìn Minh Triệu, cười hỏi: "Có bạn gái rồi sao? Ông còn định giới thiệu cháu gái ông cho cháu."
Minh Triệu nghe vậy liền nhìn về phía Kỳ Duyên, Kỳ Duyên cũng sững sờ, nhanh chóng gật đầu với ông cụ: "Là bạn gái cháu."
Ông cụ cười ha ha hai tiếng, gật đầu nói: "Rất xinh đẹp, rất xứng đôi với cháu."
Minh Triệu nghe xong sững sờ, cảm thấy hết sức kì quái.
Đây là lần đầu tiên có người nói nàng và Kỳ Duyên xứng đôi.
Mặc dù là người không quen biết.
Suy nghĩ một chút, nàng vẫn cười cười, ngẩng đầu lên, phát hiện Kỳ Duyên đang nhìn nàng.
Mắt cô rất sáng, bên trong có ý cười lấp lánh.
BẠN ĐANG ĐỌC
TƯƠNG TỈNH [FIC COVER - CHUYỂN VER - FUTA]
FanficSố chương: 54 chương+ 3 ngoại truyện Editor: Ai Fic Cover từ truyện gốc: TƯƠNG TỈNH của tác giả Quân Ước PS: Thật sự mà nói thì fic này mình chưa xin phép au gốc (hình như au là người TQ) của truyện vì mình không biết xin phép thế nào cũng vì truyện...