Photo 1 : Chú em

92 13 8
                                    

Lương Tuấn ngồi thẫn thờ nhìn tòa cao tầng trước mắt, hôm nay hắn không có lịch trình nên đã yên phận ngồi trong phòng làm việc thư giãn đầu óc. Dạo này công việc có vẻ thả lỏng hơn trước rồi, nhớ lại khi trước bận đến nỗi chẳng biết trời trăng mấy gió gì khiến hắn rùng mình sợ hãi.

Có chết hắn cũng chẳng muốn quay lại khoảng thời gian ấy tẹo nào.

Lương Tuấn là một nhiếp ảnh gia có tiếng trong ngành, hắn nổi lên không chỉ vì vẻ bề ngoài ưa nhìn, mà còn vì kĩ thuật chụp ảnh chuyên nghiệp của hắn. Đương nhiên là vậy, vì Lương Tuấn ở trong cái ngành này đủ lâu để có thể thành thục được hầu hết các skills rồi.

Lúc đầu hắn chỉ chụp vì đam mê, hắn hay đi đây đi đó, khi chinh phục được một cột mốc nào đó liền tự tiện chụp bừa một bức, sau đó đăng lên trang cá nhân làm kỉ niệm. Ấy thế mà cũng vì mấy bức hình được chụp "qua loa" đó khiến cho bao nhiêu nhãn hàng để mắt tới hắn, mong muốn được hợp tác với hắn, cùng nhau tạo nên những shoot ảnh quảng cáo ưng ý.

Nhưng cái tên này có một điểm trừ rất lớn, là thái độ làm việc.

Hắn luôn hời hợt với mọi thứ xung quanh, kể cả khi chụp hình. Chị Nari- quản lý của Tuấn- đã rất đau đầu về vấn đề này, chỉ vì hắn nửa buổi chụp chẳng ho he một câu nào, đừng mong mỏi một câu chào xã giao hay vừa chụp vừa tâm sự mấy chuyện lặt vặt, Lương Tuấn một lời khuyên còn chẳng thèm góp ý. Hắn sẽ yên phận chụp chụp vài bức cho có, khiến cho mẫu ảnh nhỏ bên phía nhãn hàng khó xử muốn chết.

Tuy là thế, nhưng hắn khi làm việc cũng sẽ để tâm mình vào từng sản phẩm, mỗi bức hình hắn tạo ra luôn có một sức hút kì lạ. Không quá khoa trương, không quá cầu kì, nhưng vẫn đủ những yếu tố thuyết phục người sử dụng. Giống kiểu đơn giản nhưng hiệu quả vậy, vì thế hợp đồng chụp quảng cáo hay chụp những thứ khác ngày một nhiều thêm, hợp đồng dài hạn hay hợp đồng ngắn hạn đều có đủ.

Chỉ cần Tuấn bấm máy, lập tức sẽ có tiền chạy vào tài khoản.

Hắn cũng muốn dạy người ta cách chụp được như hắn, để hắn có thể nghỉ ngơi nhiều hơn... nhưng căn bản là không ai có thể "sao chép" 100% giống như sản phẩm của hắn được, mọi thứ bọn họ làm đều tồn tại một lỗ hổng lớn, những bức ảnh ấy "không có hồn".

Tuấn buồn lắm, vì mọi trách nghiệm, mọi công việc như muốn đổ dồn lên đầu hắn vậy. Hắn không thích tẹo nào, vốn dĩ hắn không cần tiền, chỉ muốn thỏa đam mê đi du lịch cùng với cái máy ảnh quèn của mình thôi.

Tiền nhiều để làm gì? Cứ làm việc, cứ có tiền rồi lại làm việc đến khi chết dần chết mòn trong đống tiền đó sao? Cả đời không hưởng thụ được gì sao? Không thể sử dụng được đồng tiền ấy khi mà lúc nào cũng có hàng tá thứ cần phải làm?

Tuấn chẳng hiểu nổi, chỉ cần đủ dùng là quá ổn rồi.

Chị Nari mở cửa tiến vào trong, nhẹ nhàng đặt một xấp hình lộn xộn xuống bên cạnh hắn, "Này kiểm tra một chút đi, xem xem học viên của em hôm nay lại chụp được những gì nè"

Tuấn thu lại ánh mắt nhìn toà nhà, ngước đầu quay sang nhìn chị quản lý của mình hồi lâu, sau đó nhỏ giọng áy náy, "Chắc Chị Nira đã mệt lắm rồi nhỉ? Khi mà phải kiểm tra mấy cái tấm ảnh này hàng chục lần mới dám đưa cho em xem"

[Liangachi] Nhiếp Ảnh Gia Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ