Chú Tuấn ngủ không được, chỉ có thể trằn trọc nằm dãy dụa trên chiếc sofa trắng ngần. Suốt đêm chú chứ nghĩ mãi về em, về 7 cái hôn mà em trao chú. Toàn thân chú nóng bừng, mồ hôi nhễ nhại cả một mảng áo phông dài.
Người ta nói, vận động có thể khiến ta chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng. Chú cũng đã thử luyện tập một chút, chống đẩy hay chạy bộ chú đều làm hết rồi, nhưng hình như không khả quan cho lắm.
Quái lạ thật đấy, bình thường nếu không làm việc thì chú vẫn có thể ngủ sớm mà, thậm chí là ngủ rất ngon nữa.
Không còn cách nào khác, chú Tuấn đành khổ sở đợi trời sáng vậy. Chú định tranh thủ làm cho xong phần chỉnh sửa, ngày mai nữa thôi là hoàn thành dự án này rồi, lúc đó bàn giao sản phẩm với bên nhãn hàng nữa là xong xuôi. Khóa học chụp ảnh tháng này cũng xong, chú sẽ được nghỉ 2 tháng để chuẩn bị cho khóa học mới.
Chú sẽ có 2 tháng thoải mái chơi với em!!!
Sao lại nghĩ tới em bé nữa rồi?! Chú Tuấn lắc lắc đầu ép mình không được nghĩ nữa, khó lắm mới quên được 7 cái hôn kia mà giờ lại thành ra như vậy. Không được dồi, chú phải đi tắm nước lạnh ngayy.
Achi tỉnh dậy trong phòng của chú, em quay ngang quay dọc nhòm ngó xung quanh, định xuống giường tìm chú thì lại xém va trúng Khương Chi đang ngủ ngay cạnh mình. Chẳng hiểu sao khi vừa tỉnh dậy mà không thấy chú ở bên cạnh, Achi có chút hoảng sợ.
Em chỉ nhớ là... hôm qua em uống có một chút rượu Rum thôi, thế mà em vẫn say tí bỉ rồi bướng bỉnh đòi nằm lên đùi chú meo meo ngủ. Sau đó... hình như em còn cưỡng hôn chú thì phải ToT
Achi mới nhớ tới 7 cái hôn hôm qua, em phát đin mất. Em bé nhỏ ôm đầu mắt chữ A miệng chữ O, ngượng lắm lắm lắm rồi ToT. Thế này thì hôm nay phải đối mặt với chú ra sao, em còn đang ở trong chung cư chú nữa.
Achi ôm ngực ổn định lại tinh thần, hôn thì thích thật đó nhưng mà chuyện sau đó thì không vui chút nào. Em đang nghĩ cách phải làm sao để biến ra khỏi đây ngay lập tức, không phải đối mặt với chú nữa thì lại càng ok.
Được rồi, nếu chú không có ở đây thì chắc là ngủ bên phòng dành cho khách nhỉ? Chỉ mong chú chưa dậy thôi 🥲nếu vậy thì em sẽ có thể lén lút ra ngoài mà không phải sợ nói chuyện với chú. Nhưng mà nếu chú dậy rồi thì sao 😭 Bánh phô mai của em thì sao😭.
Không còn cách nào khác, em chỉ có thể đối mặt với chú thôi, hay là thừa nhận luôn cho xong? Bảo là em thích chú lắm lắm, chú hãy mau mau thương em
với... Nhưng mà như vậy thì cưỡng ép chú quá, nhỡ đâu chú không thích em thì sao.Hay là em giả ngốc?! Nói là do hôm qua say quá, không nhớ gì hết?!... Thôi đi, vậy thì tồi lắm, em không muốn nói dối chú bất kì chuyện gì.
Nói thật cũng không được mà nói dối cũng chẳng xong.
Lúc tâm trí em đang trở nên hỗn loạn nhất, chú Tuấn mở cửa đi vào.
"Chào buổi sáng, bé mèo con"
Chú chào em rồi cư xử như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Chú đây là đang chủ động không đề cập tới 7 cái hôn đêm qua hả? Có nghĩa là chú chê em đúng không? Như kiểu đang gián tiếp nói với em rằng chuyện ngày hôm qua thật đáng xấu hổ, đừng nhắc đến nữa, nhắc đến làm chú thấy nhục nhã vô cùng đúng không?