Photo 12 : Chú chịu đựng em lần này nữa thôi

33 9 11
                                    

Achi mặc áo phông rộng thùng thình của chú, em bé nhỏ cùng tâm thế thèm muốn một miếng bánh phô mai béo bở - đang ngồi bó gối trên chiếc sofa trắng ngần, tay thì nghịch nghịch cuộn len tròn - thứ vốn là đồ chơi của Khương Chi.

Em ngồi chưa được một phần bốn cái ghế kia nữa, trông nhỏ nhắn nhìn mà muốn nhũn tim chú già. Chú muốn gào thét lắm, nhưng mà vẫn cố nhịn thì hơn.

Chú Tuấn mang hai miếng bánh phô mai lại gần chỗ em ngồi, chú đặt xuống, ngỏ ý muốn xem phim cùng em. Chú nói :

"Hình như hôm qua mình chưa xem hết phim thì phải, em có muốn xem tiếp không?"

"C-có ạ"

Em bé thưởng thức thành quả ngày hôm qua của hai người bọn họ, bánh phô mai béo mịn, vừa thả vào miệng đã tan ngay lập tức. Bánh không bị ngọt gắt, thay vào đó là vị mặn mặn béo béo của phô mai tươi. Vừa cắn một miếng đầu tiên, mắt em bé đã phát sáng lấp lánh như bầu trời sao rồi, khó mà trách được tại sao chú Tuấn lại tự tin khi mời em ăn bánh chú làm như vậy.

"Chú ơi, bánh ngon lắm lắm!!!!! Sau này có gì chú với em cùng làm nữa nhé??"

Chú Tuấn lúc đầu cảm thấy cái bánh này quả thực có ngọt quá so với chú, vì chú không hảo ngọt mà. Nhưng mà nghe em bé nói như vậy thì... bảo chú làm 100 cái chú cũng làm <3.

"Ùm... thích tới vậy hả?" Chú Tuấn nói bâng quơ một câu, thân tâm thì chú ý em nhiều hơn, nhìn em ăn ngon như vậy, ít nhiều chú cũng đã kìm hãm được bản thân rồi. Tự nhiên thấy... Achi không ở cùng chú như này có lẽ sẽ tốt hơn, vì nếu như quan hệ của hai người cứ mãi như thế này, cứ mãi là anh em tốt mà lại dọn vào ở chung với nhau... chắc là sẽ khó xử lắm ấy, vì sớm muộn gì em cũng sẽ thấy đũng quần đáng ghét của chú thôi. Và khi đó chắc là không còn nói chuyện với nhau nữa luôn :(.

Chỉ ở với nhau mới có một ngày thôi mà chú đã bị hành hết lần này tới lần khác, chỉ có mình em bé là vẫn vô tư như vậy, vẫn không biết mình đã gây nên chuyện khủng bố như thế nào. Nếu cứ như vậy mà đối mặt với nhau một tuần, một tháng, thậm chí là một năm đi chăng nữa... chắc thân dưới của chú sẽ ngừng hót thiệt luôn đó-

"Dạ thíchh"

Chú vẫn đang mải mê chìm trong mớ suy nghĩ kia, tự nhiên em bé dừng ăn lại rồi trả lời chú. Ê mà nghe hiểu lầm thật đấy, như thể em nói thích chú vậy... Chú Tuấn mặt đỏ lên đáng kể, câu hỏi kia chỉ là vô thức nói ra thôi, chú nghĩ em sẽ không để ý cơ, nghe vậy quả thực có chút bất ngờ. Chú quay sang một bên, che che đi khuôn mặt đỏ như trái cà chua chín của mình.

Achi thấy phản ứng này của chú trông quen quá, giống y hệt lúc nãy ở trong phòng luôn. Achi tự nghĩ xem bản thân đã nói điều gì sai rồi? Sao chú lại còn ngượng ngùng như vậy?

Cứ cái đà này chắc sau này gặp nhau chú cũng sẽ ngượng như thế mất, suy nghĩ kĩ thì... chắc nói ra sẽ hơn ấy. Được ăn cả ngã về không, em không mong chú sẽ đáp lại tình cảm của em, nhưng mà không nói thì mối quan hệ này chắc sớm muộn gì cũng sẽ đi vào ngõ cụt.

Vì chú cứ mãi ngượng ngùng thôi.

Em chắc chắn là chú còn nhớ chuyện tối qua, chỉ là chú không có nói ra thôi. Bây giờ em chơi lật bài ngửa, một là em mất chú, hai là em được chú. Nhưng trường hợp hai có vẻ khó quá... mà không nói thì nó cũng sẽ có kết cục tương tự như trường hợp một vậy. Thà rằng nói ra, ít nhất thì em cũng có một chút khả năng rơi vào trường hợp hai.

[Liangachi] Nhiếp Ảnh Gia Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ