Achi mơ màng tỉnh dậy trong vòng tay chú, thiếu niên xinh đẹp dụi dụi đôi mắt còn đang vương chút sương mờ, em khẽ cử động một chút, làn mi dày chợt đáng yêu quá, em bé tuyệt vời quá. Chỉ có trời mới biết Lương Tuấn hiện giờ đang kích động sắp phát điên lên được, nhưng chú già vẫn biết thế nào để kìm nén cảm xúc, chú cố không để lộ chút sơ hở nào, chú sợ chỉ vì chuyện này mà high khùng lên như vậy sẽ khiến em cười chê.
Chú trả lời em, "không sao hết", mặc dù thật sự có chút mỏi. Vì chỉ cần là em, chú nguyện ý ôm ấp như vậy đến hết cuộc đời.
Achi có chút luống cuống nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 7 giờ tối rồi, em ngủ từ lúc nào nhỉ? Em nhớ khi ấy mình chỉ mới vừa hoàn thành xong bài tập, hình như khi đó là 4 giờ chiều.
!!! Em được chú bế như vậy mà ngủ thiếp đi 3 tiếng đồng hồ !!!
Em bé vội vàng xuống khỏi người chú, trong lòng không ngừng oán hận bản thân mình tại sao lại ngủ nhiều đến vậy, ngại chết em bé rồi!! Nhỡ đâu chú nghĩ em là con sâu lười thì phải làm sao!
"Tôi.. tôi nói là không sao mà..??" Thấy em gấp gáp như vậy, chú Tuấn có chút hoảng hốt. Có phải chú nói sai cái gì rồi không?
"Ngồi liền 3 tiếng bình thường đã mệt rồi, nay còn phải bế thêm cả em nữa aaa, chú nghỉ ngơi chút đii @@ em ngủ nhiều quá rồi, em xin lỗi chú"
"Thật sự là không mệt mà...." Thật sự là muốn ôm ôm em tiếp mà 😭
Achi vội ngồi sụp xuống bên cạnh Khương Chi, miệng lẩm bẩm mấy câu xin lỗi con ba thật tồi tệ đã để con chơi một mình, song mặt mũi vẫn đỏ au không biết phải làm sao để che che giấu giấu. Achi giả bộ bình tĩnh ra khỏi phòng tìm nước uống, tiện thể làm dịu đi trái tim đang đập như sắp thoát khỏi lồng ngực.
Chú Tuấn bị bỏ lại trong phòng một mình, mặt mày buồn hiu tìm đến Khương Chi tâm sự, chú bế bé lên, đặt lên đùi mà vuốt ve : "Con meo xem, có phải ba con ghét chú lắm không? Chú cũng thật ngu ngốc nhỉ? Biết bao lần bỏ lỡ mong muốn rồi, lần đầu chủ động nên chú chẳng biết phải làm gì cả. Đến mong muốn còn không dám nói ra thì không biết tương lai chú với ba con như thế nào"
Chú vuốt ve bé, Khương Chi thoải mái tới nỗi nằm dài trên đùi chú, bé meo meo vài cái rồi lại lim dim đôi mắt tròn. Cứ tiếp tục đi chú già, con có phải con người đâu mà góp ý được.
"Chú rất rất muốn ba con chuyển tới đây sống cùng chú, nhưng mà đột ngột yêu cầu như vậy có chút kì lạ nhỉ? Dù gì ba con với chú chưa là gì cả, chú cũng rất muốn ôm hôn ba con nữa. Lúc ba con ngủ, chú xém nữa thì mất kiểm soát đấy, ai bảo ba con ngủ lại dụ người quá vậy. Khi ấy chú cũng nghĩ có nên lấy lý do nhớ con để ba con chuyển tới đây không, nhưng mà lại nghĩ người như chú mà nói ra câu đó thì bùng nổ cỡ nào?"
"Ba con sẽ nghi ngờ chú đó! Đến giờ chú còn chẳng biết ba con có thích chú tẹo tèo teo nào không. Nhưng ba con cũng thật dễ đỏ mặt, ngại ngùng hay vui sướng ba con viết lên mặt hết"
"Lạ lùng thật đó, lần đầu tiên chú thích một người nhiều đến vậy, con meo xem có phải chú khùng rồi không? Hôm nay chú nói nhiều hơn bình thường, có hơi lúng túng chút nhưng là nói con nghe nên cũng đỡ đỡ"