Photo 5 : Chụp màn hình

56 10 7
                                    

lijunliang1204
!!!! sao lại khóc rồi

lijunliang1204
nín nào, không khóc nhé

Achi ở đầu dây bên kia đang uất ức đến phát nản, đột nhiên bị ông chú bắt ép call video...

"Hự hự... chú gọi làm gì thế, em khóc em xấu lắm, chú đừng nhìn" Vừa nói em vừa che đi khuôn mặt mình - khuôn mặt nhỏ nhắn vì khóc lóc mà đỏ lên đáng kể, viền mắt cũng có chút sưng.

"Tôi bận quá, không có thời gian trả lời tin nhắn của em, đừng khóc mà" hắn bối rối không biết phải làm sao, vội vàng nói tiếp : "tôi sai rồi, nhé? Đừng khóc"

"Em biết là chú bận không thể trả lời tin nhắn của em, nhưng mà sao nó lạ quá... hư hư em biết em không nên ích kỉ nhưng mà em khó chịu lắm" Em bé lấy tay dụi dụi đôi mắt mình, "Sắp được 1 tháng chú chú không chơi với em rồi đấy, Khương Chi nhớ chú lắm lắm lắm lắm"

Lương Tuấn nghe vậy thì bật cười, "Em nhớ hay Khương Chi nhớ?"

" ...?!"

Em bé ngại ngùng không dám nhìn thẳng, "Em cũng nhớ chú". Hai tay bấu chặt vào nhau không dám làm liều, trong một phút nào đấy, Achi muốn tắt cái cuộc gọi quái quỷ này đi, "Em.. em không khóc nữa rồi, tắt nhé, call như thế này em không có quen.."

"Không phải em nói nhớ tôi à? Nhớ thì cứ để im chứ, tôi cho em nhìn thỏa thích." Nói rồi hắn để camera sang một bên, bắt đầu lục đục làm việc tiếp.

"Sao chú cứ bận mãi thế, chụp ảnh cũng có mùa cao điểm cơ ạ?"

"Cũng tùy vào từng tháng, đối với tôi thôi nhé, tôi không biết nhiếp ảnh gia ngoài kia như thế nào, nhưng mà tháng này của tôi đặc biệt có nhiều người đến tham gia khóa học, tôi phải đứng lớp thường xuyên. Mà cũng đang trong mùa cưới nữa nên có nhiều hãng váy cưới muốn chụp cho nhiều mục đích, mấy nhãn hàng khác thì quanh năm book lịch rồi"

Em bé nghe người lớn giải thích cũng có chút choáng váng, "Em hiểu rồi, chắc chú mệt lắm nhỉ"

"Năm nào cũng thế nên tôi quen rồi"

"... Năm nay rước thêm cục phiền là em.. chú có mệt x2 khong?"

"Năm nay có chút mới lạ haha, lần đầu tiên tôi đi dỗ người đang khóc đấy."

"...."
"Em vẫn còn nhỏ lắm, nhiều lúc bốc đồng chú đừng mắng em nhé, có gì cũng nói cho em để em còn biết, đừng khó chịu mà giữ trong lòng...."

Nói ra hết, đừng giữ để rồi đến một lúc nào đó đột nhiên bùng phát lên, chú sẽ ghét em rồi lại rời xa em nữa.

Lời cuối Achi không đủ dũng khí để nói. Quả thật tính em bé có chút trẻ con, những người bạn cũ của em đều vì bị gia đình em chọc giận, một phần cũng do em quá ngây thơ mà khiến họ khó chịu, không nói không rằng liền rời bỏ em. Achi hiếm lắm mới có bạn thân thiết, em vô cùng sợ hãi một ngày nào đấy chú của em cũng sẽ như người khác chọn cách rời đi.

"Tôi không để bụng, dù gì lúc làm việc có người meo meo bên tai cũng là một trải nghiệm không tồi"

Achi nghe vậy lập tức xù lông : "Em không phải mèo!"

[Liangachi] Nhiếp Ảnh Gia Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ