Photo 9 : Chăm chỉ lên!

38 9 4
                                    

Vì chú Tuấn cũng hay làm bánh phô mai nên trong nhà còn thừa một vài nguyên liệu, lần này chú chỉ đặt thêm một số thứ còn thiếu thôi. Công đoạn làm loại bánh này cũng khá cồng kềnh nên chú đưa sẵn cho em vài miếng bánh kiều mạch ăn lót dạ, sau đó chuẩn bị thêm cho em một cốc sữa nóng trong khi đợi đồ ship đến.

Sau khi xuống sảnh lấy đồ, chú Tuấn quay lại với một túi giấy lớn, chứa một hộp kem phô mai, một hộp kem tươi, một vài trái đào, bột và vài lá gelatin. Chú đặt đồ lên kệ bếp rồi quay sang bắt chuyện với em bé nhỏ.

"Giờ mới làm nên cũng phải đợi lâu đấy, em có muốn ăn vài món gì đó không? Tôi cũng ngon lắm á... à ý tôi là... umm đồ ăn tôi nấu cũng ngon lắm đó" Nói ngượng mồm ghê :') Chú thấy mặt mình sắp đỏ bừng như bị thiêu cháy rồi, chỉ sợ bánh chưa kịp làm xong mà chú đã tèo vì ngại."

"Aa không sao, thật ra em không có đói lắm, để em giúp chú làm bánh nhé!" Achi đang bùng lên ý chí dọn nhà, vừa nói xong liền chạy thẳng vào bếp, ngó quanh xem có chỗ nào bụi bẩn thì xung phong lau dọn.

Chỉ là thần dọn dẹp không độ em lần này, bếp của chú sạch lắm, sạch trắng như Khương Chi vậy ToT. Em không có gì làm, lại chạy ra ngoài phòng khách, em không tin lần này không có bụi bẩn.

Nhưng lại để em thất vọng rồi, thật sự là không có gì hết.

Từ sofa trắng tinh đến bàn màu be cổ điển, rồi tới thảm lông cừu và kệ TV, tất cả đều không có tẹo bụi bẩn nào hết! Achi suy sụp không biết phải làm gì, em sẽ không bao giờ biết được một điều, đó là chú của em từ tối hôm qua đã tổng vệ sinh toàn bộ ngôi nhà, chỉ vì sợ em bé sẽ chê chú ở dơ thôi ấy.

Achi thầm nghĩ mình chỉ còn một cơ hội cuối, đó là cướp đồ từ tay chú mà rửa!

"Mình làm liền đi chú"

"Ha-Hả? Làm cái gì???!?!?!??!?!?!" Chú Tuấn hoảng loạn x2.

"Làm bánh đó" Achi lấy túi nguyên liệu rồi xếp nó ra bàn phụ bếp, em nhìn thấy thiếu thiếu, quay sang hỏi chú : "Chú này, nguyên liệu chỉ có bằng này thôi hả?"

"Không, giờ đi lấy thêm, nhà tôi còn"

Nói rồi đem theo một cái tô nhỏ nhỏ mang ra ngoài ban công, chú gọi em lại rồi hỏi : "Em biết đây là hoa gì không?

"Hoa gì á? Đừng chú đừng nói, để em nghĩ nha" Trong lúc em nghĩ ngợi, chú liền tranh thủ ngắt vài bông hoa rồi đem vào rửa sạch, chú gác lên bếp rồi đun trong vòng 15 phút, đợi cho đến khi cánh hoa phai hết màu rồi rồi lọc nó qua một cái ray nhỏ, chú để nguội một chút rồi quay sang hỏi em bé:

"Nghĩ ra chưa?"

"A! mãi nhìn chú làm quá em quên nghĩ... gì ta em có nhớ mà, nhưng mà sao lạ quá à" Em bé che che cái miệng nhỏ, rõ ràng đây là loại bánh yêu thích của em mà, sao em lại không nhớ ra nguyên liệu làm nhỉ. Chết mất thôi, em sợ chú lại chê em có trí nhớ kém.

"Đây" Chú vừa nói vừa rót đống nước trong nồi ra một cái chén khác, màu tím biếc sóng sánh trong cái chén nhỏ, chú xoa đầu em rồi trả lời : "Bây giờ ta có chiết xuất hoa đậu biếc"

"A! Hoa đậu biếc, đúng thế!" Khúc đầu Achi nghe chú nói thì phấn chấn hẳn lên, về sau lại thấy có gì đó không đúng lắm, "Mà cần chiết xuất hoa đậu biếc để làm gì vậy chú?"

[Liangachi] Nhiếp Ảnh Gia Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ