Photo 15 : Nhà Sribubpha

26 7 1
                                    

Tấm thân nhỏ ê ẩm tìm kiếm nửa kia, mong muốn được nửa kia ôm vào lòng âu yếm. Nhưng trên chiếc giường rộng lớn này không có người mà em thương, em bé hoang mang hé nửa đôi mắt còn vương chút sương mờ, nhìn khắp căn phòng nhỏ với mong muốn thu về được hình bóng của người mình yêu. Tia khắp nơi mà không thấy chú, chắc chú đang làm gì ngoài kia rồi.

Hình như sau khi em ngất đi, chú đã vệ sinh giúp em rồi đưa em về phòng. Trời nhá nhem tối em mới tỉnh dậy, Achi ôm cái eo đau lọ mọ ngồi ra mép giường, hai chân mò mẫm muốn tìm kiếm đôi đép bông nho nhỏ. Miệng xinh luôn muốn gọi chú, nhưng mà giọng bị khàn mất rồi, có muốn nói cũng không được, đau rát lắm.

Em không đứng dậy được, chân rất đau.

Nhớ tới khung cảnh sáng nay, Achi đỏ mặt muốn độn thổ tại chỗ. Khi ấy suy nghĩ nhiều quá, tiêu cực tới nỗi nói năng linh tinh gì bản thân còn không biết.

Khi ấy em đã nghĩ, nhất định phải nói ra cái đoạn tình cảm này! Dù có bị từ chối đi chăng nữa, em không thể để cái mối quan hệ mập mờ này tiếp diễn thêm, chỉ có một kết quả thôi, cái nào cũng được, cái nào em cũng chịu.

Thật may là chú có thích em, chú thật sự thích em. Em lắc đầu mấy cái rồi tự tay nhéo lấy má bánh bao của mình, chỉ để chắc chắn rằng em không phải đang mơ... Thật ra thì cũng không cần thiết lắm, cơ thể em chưa giây nào ngừng đau cả.

Thế là giấc mơ của em đã thành sự thật rồi - được sánh vai bên người em thương đến hết phần đời còn lại. Niềm hạnh phúc dâng trào, không gì có thể diễn tả. Achi nằm ườn xuống tấm đệm trắng, meo meo tự suy nghĩ vẩn vơ rồi tự cười ngốc nghếch. Em suy nghĩ về tương lai của hai đứa, sau này nhất định chú với em phải thật hạnh phúc, cùng bên nhau sống trong căn nhà nhỏ, cùng nuôi Khương Chi. Sau này có bảy mươi tám mươi tuổi đi chăng nữa, Achi thề rằng em khi ấy chắc chắn vẫn sẽ dính chú như bây giờ, đi đâu làm gì cũng phải có chú, không thì em không thể chịu nổi mất.

Chú Tuấn đẩy cửa bước vào, trên tay mang theo một bát cháo thịt bằm tiến lại gần phía em. Achi hoảng hốt ngồi thẳng dậy, nhưng em hành động có chút vội vã, cái eo thắt lại, đau tới nỗi khiến em kêu lên một tiếng A lớn.

Chú Tuấn giật mình vội đặt bát cháo xuống tủ đầu giường, theo bản năng đỡ lấy tấm lưng em bé nhỏ, nhỏ giọng xót xa :

"Xin lỗi em-... Sáng nay tôi không kiềm chế được, có đau lắm không?"

Dù có chút ngại, Achi vẫn nhoẻn miệng cười thật tươi:

"Hì hì, em là người chủ động mà, chú có lỗi gì mà xin"

"Em ngủ bao lâu rồi ạ?"

Cổ họng của em vẫn còn đau rát một chút, nhưng mà cố để nói thì cũng không hẳn là khó. Chịu đau một chút vậy, em muốn nói chuyện với chú đủ thứ trên trời dưới biển cơ.

"9 tiếng, không sao nhé, đói rồi đúng không?"

Nghe lời quan tâm của chú, đột nhiên Achi muốn trêu chọc chú già một chút, em nhẹ nhàng dựa người xuống đống gối ôm mềm rồi nũng nịu xin xỏ:

"C-cũng đói ạ, chú đút cho em nhé"

"Từ từ đã, há miệng xem nào, họng có sưng không?"

[Liangachi] Nhiếp Ảnh Gia Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ