Photo 7 : Trong vòng tay chú

38 11 4
                                    

"Chú chú, em hỏi chú cái này nhé" Em bé dừng lại bài tập mình đang làm, cầm cốc sữa lên rồi uống một ngụm, cứ vân vê mãi hai ngón tay trỏ của mình.

"Ùm?" Chú cũng chỉ vừa mới uống xong một ngụm nước khoáng, đưa ánh mắt tò mò nhìn em một lượt từ đầu tới chân, để ý thấy trên môi em bé nhỏ còn vương lại một chút sữa liền nhanh tay quệt qua.

"Giả dụ giờ em nói nhà em không nghèo thì chú có còn quan tâm em nữa không?" Em bé tò mò nói ra câu hỏi mình đã ấp ủ từ lâu, vì một phần Achi cảm thấy.... Lương Tuấn chơi với mình chẳng qua là vì thấy mình túng thiếu, nghèo không có tiền chi trả mọi thứ.

Ngay từ đầu chú đến với em chỉ vì lo lắng em không thể trả nổi tiền chi cho Khương Chi, em thiếu cái gì chú liền mua cái đó. Nó đã trở thành thói quen, mỗi lần đi chơi đều là chú trả tiền, em giành trả thì lại bị chú đánh yêu một cái vào đôi tay hư.

"Bé ngoan nghe lời, nào kiếm được nhiều jobs đi rồi khi ấy tôi cho em trả tiền, nhé?"

Achi nhiều lần ấp ủ mong muốn tặng quà gì đó cho chú, song lại bị chú phát hiện, sau đó lại bị giáo huấn 1 buổi về sự phung phí của mình, chú ta nói chú ta không cần quà cáp gì hết, chỉ cần em chăm chỉ học tập rồi chăm nhận jobs nữa là chú ta vui rồi.

Bị em hỏi thế, chú có phần khó hiểu không biết phải nói làm sao.

"Hả?"

"Em nói nếu... nếu thôi nhá, nếu nhà em không có nghèo ấy" Nói vế này thôi, vế sau ngại lắm không dám nói đâu.

Nóii chứ, em cũng tò mò lắm.

''..........không nghèo thì... chú còn quan tâm em như bây giờ không?"

"Sao hỏi câu gì nghe kì cục quá, quan tâm chứ, sao lại không?" Chú nói rồi tạm dừng đánh máy laptop, không cảm xúc nói tiếp, "Nhưng mà nhà em giàu lắm à?"

"A...." Nghe câu đầu tiên em còn đang vui mừng trong bụng, nhưng câu hỏi tiếp theo của chú lại khiến em khá hoang mang, tự nhiên hỏi thế làm em rén quá, không biết phải trả lời sao hết.

"Chú.. chú nghĩ sao thì là như vậy ạ... Hay là chú quên đi, đừng để ý ban nãy em hỏi gì nữa, haha em không cố ý đâu" Em thầm nghĩ phải đổi chủ đề ngay lập tức, em sợ một khi chú phát hiện ra nhà em giàu có thì sẽ gạt em sang một bên, không thèm đoái hoài gì đến em nữa.

Mặc dù chú nói là vẫn sẽ quan tâm em như cũ, nhưng ai mà biết được chứ? Câu này em nghe quen rồi, đám bạn cũ của em cũng hay nói vậy lắm.

Achi rất sợ một ngày nào đó em và chú Tuấn sẽ không còn thân thiết nữa.

"Khương Chi ơii, lại đây với ba nhée" Nói xong liền gác lại sách vở, ì à ì ạch ngồi sang một bên chơi với Khương Chi còn đang ngái ngủ.

Chú Tuấn không phát hiện ra lời nói của mình có chỗ nào không đúng, chú có một chút thắc mắc về câu trả lời của em, nhưng rồi rất nhanh đã gạt nó sang một bên. Lương Tuấn mở file tài liệu tiếp tục làm việc.

"...."

"Hay là chú ơi, chú cho em ôm chú một chút nhé"

Sau khi suy nghĩ một lúc, Achi nghe thấy giọng mình cất lên như vậy. Chỉ sợ sau này lỡ như thực sự việc có sảy ra theo chiều hướng xấu nhất mà em đã nghĩ - Chú Tuấn bỏ rơi em, chi bằng bây giờ em tập trung hưởng phúc lợi một tí, sợ sau này không gặp được chú cũng không còn gì hối tiếc nữa.

[Liangachi] Nhiếp Ảnh Gia Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ