---Chapter 3---

149 36 3
                                    

Hiện đã là giờ Tuất tại phủ Vương gia, có nhị thiếu gia Công Nam đang được người hầu chuẩn bị giường ngủ. Khi ngọn đèn chợp tắt, thấy không có động tĩnh Nam vừa vặn ngồi dậy rón rén bước xuống giường; cúi người nhặt lấy cây đàn nguyệt được đặt để dưới chân bàn xong ngồi bệt xuống đất. Cậu cứ đưa tới đưa lui quan sát nó mà không khỏi thở dài, hết cắn vào môi thì lảm nhảm gì đó trong miệng.

Chuỗi hành động ấy lặp đi lặp lại thật vô nghĩa bởi trong thâm tâm, Nam biết chỉ cần báo chuyện này với phụ mẫu mình là sẽ được giải quyết êm xuôi ngay. Vấn đề ở chỗ nếu làm thế, cậu phải khai ra lý do khiến cây đàn ra nông nỗi trên.

Trước đó, Nam cùng Huy, Khánh đã móc ngoéo hứa không hé răng nửa lời nên tuyệt đối không thể bất tín được. Cốt yếu họ hiểu rõ hậu quả khi mình đi ra ngoài không có bất kỳ thân tín đi theo bảo vệ đã đành còn gặp nạn hại thân, nếu kể lể dù chúng không bị cấm túc vẫn ít nhiều bị khiển trách hoặc quản thúc kỹ lưỡng hơn về sau.

Song tâm lý đứa trẻ nào âu vẫn ưa thích sự tự do tự tại, khi ấy chúng mới được sống trọn mỗi khoảnh khắc không lo toan bộn bề như người lớn. Riêng với những đứa con ngoan được nuôi dạy bởi cha mẹ có quyền lực như chúng càng khao khát điều đó hơn cả. Nhất là khi quá quen hình ảnh cha mẹ đang vui vẻ chơi đùa trước đó một giây thì chỉ cần một lời gọi công việc liền kéo họ rời xa khỏi vòng tay chúng.

"Thôi, không nói là lựa chọn tối ưu nhất rồi.", Nam thì thầm, cậu cũng chẳng muốn lừa dối cha mẹ mình mà khai man. Phải chăng cậu chỉ cần ra phố hỏi thăm người ta địa điểm bán nhạc cụ sắm bộ dây mới.

Dù gì mình còn 2 ngày chuẩn bị, không thể vì mớ dây mà công sức bấy lâu đổ xuống sông được... Chắc sẽ có loại thay ngay nhỉ?, Công Nam đành nuôi dưỡng niềm tin ấy, cất cây đàn tại vị trí cũ rồi trở về giường, gượng ép mình vào giấc còn giữ sức hôm sau ra ngoài sớm. Chỉ e là Công Nam không đủ may mắn đến vậy.

***

"Không có, không có. Loại này cũ quá nên chả còn ai se dây cả."

...

"Xin lỗi khách quan, cửa hiệu chúng tôi không đáp ứng được."

...

"Lão lục tung kho cũng không còn, các cháu thử sang tiệm khác đi."

...

"Nếu cần ngay phải trả gấp ba, thấy các ngươi còn nhỏ nên ta thương tình ra giá hậu ái đấy."

"Là thương tình hay thấy bọn ta dễ gạt tiền? Ngươi có tin ta gọi cha ta dỡ cái cửa tiệm xụp xệ làm ăn không minh bạch của nhà ngươi không hả?"

Duy Khánh buột miệng nói ngay, trừng mắt nhìn tên chủ hiệu gian trá muốn nhân cơ hội này kiếm chác. Xui cho hắn là đối tượng này khó xơi hơn bội lần.

"Đúng đó! Lão bá còn chưa màng nhìn cây đàn lấy một cái mà.", Văn Huy tiếp lời.

"Huynh đệ mình đi thôi. Không cần nhiều lời với thể loại hèn mọn này."

Công Nam bình tĩnh nói, một tay nắm lấy cổ tay Duy Khánh, tay còn lại khoác lên vai Văn Huy kéo chúng đi cùng rời khỏi cửa hiệu; chả buồn nghe ngóng tiếng mắng nhiếc của tên chủ hàng mà tuyệt nhiên đi thẳng. Chốc sau, ba bọn họ nhận ra mình quay về điểm xuất phát cách đây hai canh giờ - tức cổng phủ nhà Công Nam liền leo lên vài bậc ngồi xuống.

NekoNam | Tương phùngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ