4.2

152 23 1
                                    


Còn 1 ngày.

Veritas, không may là, không có cơ hội chạm mặt Aventurine vào buổi sáng ngày sinh nhật của cậu. Sự kết hợp giữa việc Aventurine phải dự họp vào sáng sớm và việc Veritas ngủ nướng sau một đêm dài làm việc đồng nghĩa với một bữa sáng cô đơn cho anh, cũng như là phải đợi thời cơ khác trong ngày để chúc mừng sinh nhật cậu.

Thời cơ để anh đưa quà cho Aventurine đến vào buổi tối khi cậu đi làm về.

Và đúng như dự đoán, Aventurine ném chiếc chìa vào bàn bếp ngay khi cậu về đến nhà, và biến mất vào phòng ngủ của mình để chuẩn bị cho bất cứ kế hoạch nào cậu mà có tối nay, để lại cho Veritas kha khá thời gian để cài món quà của mình vào cái móc khoá.

"Quà của cậu," anh nói, khi Aventurine xuất hiện lại từ phòng của mình.

Veritas ném chiếc chìa của Aventurine ra cho cậu, và người kia khéo léo bắt lấy chúng trong không trung. Aventurine đưa anh một ánh nhìn đầy thắc mắc.

"Cá nhân tôi ưu tiên những món quà hữu dụng hơn là những món đắt tiền. Tôi hy vọng thứ này sẽ giúp cậu ngừng làm mất chìa khoá thường xuyên như bây giờ."

Aventurine đưa chiếc chìa lên trước mặt. Ở đây, giữa những chiếc chìa khoá khác, treo một chiếc móc khoá nhựa nhỏ hình một con cú cỡ bằng một quả óc chó. Con cú là một chú chim quạu quọ, được cường điệu một cách hài hước lên với đôi lông mày và cặp mắt nheo lại đánh giá. Đến cả cái mỏ của nó cũng cong xuống như thể chế giễu, liên tục thất vọng với chủ nhân của mình vì dám làm mất cái chìa ngay từ ban đầu.

Cậu khịt mũi thích thú. Khoé môi của cậu rung lên vì cố nhịn cười, nhưng đã quá muộn — ba giây sau khi nhìn chăm chăm vào con cú, cậu phá lên cười.

Và ngay khi tiếng cười của cậu chịu dịu lại một chút, cậu nhìn lại vào chiếc chìa khoá, và lại phá lên cười một lần nữa, càng ngày càng to hơn. Ratio không khỏi tự khúc khích trước cái cách mà Aventurine thậm chí còn gập đôi người lại, một tay ôm lấy bụng trong cơn đau quặn thắt, và tay còn lại chống lên tường khi cậu đang đấu tranh để kiềm chế bản thân.

"Tôi cho rằng là cậu có thích món quà của mình?"

Xa hơn nữa trong tương lai, Aventurine vẫn còn giữ con cú trên chiếc móc khoá của mình kể cả khi lớp sơn đã phai màu; đôi lông mày giận dữ của nó đã biến mất, khiến nó trông chỉ còn hơi bực bội, phần màu cam của chiếc mỏ phai ra cho đến khi nó hoà vào phần còn lại trên cơ thể của mình. Cậu vẫn còn giữ con cú trên chiếc móc khoá của mình cho đến khi cậu vô tình đánh rơi chiếc chìa và làm vỡ cái lỗ liền với dây xích, và con cú giả-vờ-giận-dữ tìm thấy ngôi nhà mới của mình trên chiếc bàn tủ cạnh giường, giữa tất cả những món đồ quý giá khác của cậu.

Nhưng, Veritas vẫn chưa biết điều đó.

"Ôi, tôi yêu nó ấy chứ," Aventurine nói, trước khi lại lăn ra cười một lần nữa.

Phải mất một lúc, nhưng khi tiếng cười của cậu cuối cùng cũng lắng xuống, và cậu có thể đứng thẳng người một lần nữa — mặc dù với chút nhăn nhó trên mặt và vẫn còn phải hơi khom lưng xuống. "Này Ratio, tôi đã định hỏi rồi — anh có muốn đi cùng tôi và Topaz không?"

[Ratiorine] Sau Màn Đêm Tối, Trước Ánh Bình MinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ