Edit: Ry
Mặt Thẩm Tinh Trác lập tức đen sì.
Trước giờ gã ở trước mặt người ta luôn là nói một không nói hai, chưa một ai dám nghi ngờ gã, nhất là về mặt tiền tài.
Lục Nhiên lại cứ luôn như vậy.
Thẩm Tinh Trác cáu gắt: "Cậu nói thế là có ý gì? Không tin tôi?"
Lục Nhiên cười một tiếng, giọng điệu rất hoang mang: "Anh nghĩ xem anh đã làm những gì, tôi lấy cái đếch gì để tin anh?"
Thẩm Tinh Trác nghẹn họng.
Thấy gã không chuyển khoản, Lục Nhiên kệ luôn, cất điện thoại quay lại quầy.
Đúng lúc có khách tới, cậu thành thạo giúp người ta chọn món.
Cảm giác đè nén trong lòng Thẩm Tinh Trác lại nặng hơn.
Điều này chứng tỏ Lục Nhiên không những không tin gã, mà còn không coi lời gã ra cái gì.
Thẩm Tinh Trác cắn răng đi tới quầy.
"Đưa điện thoại đây." Gã nói.
Lục Nhiên trố mắt, không ngờ thằng cha này tính coi tiền như rác thật.
Nhưng cậu vẫn nhanh nhẹn mở mã QR chuyển khoản ra.
Thẩm Tinh Trác nhanh gọn chuyển tiền sang.
"Được chưa, giờ về với tôi."
Lục Nhiên nhìn tiền đã vào túi, tiếp tục đứng sau quầy: "Ok, đợi xíu tôi nói với ông chủ."
Thẩm Tinh Trác cau mày: "Đợi? Cậu trêu tôi hả?"
Lại có khách đến.
Lục Nhiên khua tay đẩy gã sang bên, hơi bực mình: "Thế nhân viên trong công ty nhà họ Thẩm thích nghỉ việc là cứ nguẩy đít bỏ đi luôn hay gì, không cần bàn giao công việc à?"
Tất nhiên Lục Nhiên có thể đi luôn, nhưng cậu thấy không cần thiết phải vì mấy phút lên cơn của Thẩm Tinh Trác mà đắc tội chủ tiệm này.
Thẩm Tinh Trác lại nghẹn họng, cuối cùng xị mặt ra bàn ngồi.
Lục Nhiên nói chuyện với ông chủ, tiếp tục bận rộn tới chạng vạng.
Thẩm Tinh Trác vẫn cứ ngồi ở góc đó.
Tính tình gã vốn không tốt, giờ trả tiền còn bị bắt đợi nửa ngày, người như quả bom sắp nổ: "Rốt cuộc cậu có đi hay không?"
Lục Nhiên lại rất thong thả, vừa thu dọn đồ vừa hỏi Thẩm Tinh Trác: "Có phải anh chưa từng tới công ty nhà anh không?"
Một câu đã chọc trúng vào nỗi đau của Thẩm Tinh Trác.
Gã tức thì im re.
Hai người còn đang nói chuyện, ngoài cửa vang lên tiếng gọi: "Anh Trác!"
Một thanh niên ăn mặc diêm dúa bước vào, vừa nhìn là biết thuộc nhóm bạn của Thẩm Tinh Trác.
Người này đi thẳng tới chỗ gã: "Ủa là anh thật hả? Bảo sao em ở ngoài nhìn thấy giống thế."
Thẩm Tinh Trác đang bực mình, không buồn nhìn y: "Cút, đéo có tâm trạng."
Người kia cũng không giận.
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT] Vật hi sinh nhà quyền quý bắt đầu nổi điên - Lãnh Nhĩ
General FictionVật hi sinh nhà quyền quý bắt đầu nổi điên Tác giả: Lãnh Nhĩ (Tai Lạnh =]]]]]]]) Mô tả: Ai cũng phải sợ Tag: Đô thị, hào môn thế gia, tình hữu độc chung, hoan hỉ oan gia, sống lại, sảng văn Nhân vật chính: Lục Nhiên Vai phụ: Kỷ Mân. Góc nhìn: Chủ th...