Mười bốn

16 1 0
                                    

Mười bốn

Diệp Thanh Hữu nói nghệ thuật pha trà đã học xong, vậy thì cuối tháng thi nhé. Rồi dặn tôi thường xuyên đến trà thất để luyện tập.

Tôi thực sự cần phải luyện nhiều hơn. Không nói đến cái gì khác, chỉ riêng một bước tinh túy nhất trong biểu diễn nghệ thuật pha trà - "Phượng hoàng tam điểm đầu" - tôi làm mãi mà không xong. "Phượng hoàng tam điểm đầu" yêu cầu nghệ nhân trà phải nâng và hạ dòng nước ba lần, kéo dòng nước cao lên rồi hứng nước ở điểm cao, sao cho lượng nước trong ba chén trà rót ra phải đều nhau; tôi thì không kéo dòng nước đủ cao thì cũng làm cho nước bắn tung tóe khắp nơi, lượng nước trong ba chén thì chẳng đều nhau trông như bị chó gặm. Luyện hơn nửa tuần, cuối cùng cũng có thể kéo ra được ba lần lên xuống, nhưng vẫn thường xuyên làm nước văng đầy bàn trà.

Trong thời gian này, Hòa Quang lại chiêu sinh một khóa học viên mới, Diệp Thanh Hữu bắt đầu dẫn dắt học trò từ lớp sơ cấp. Tôi có chút ghen tị, nhưng Diệp Thanh Hữu nói với tôi chờ đến khi lứa đàn em này học xong, tôi có thể lôi họ ra để đổ việc, giống như mỗi lần Trần Quân lười pha trà đều đẩy tôi ra làm thay. Nghe xong, nghĩ lại cũng thấy có chút mong chờ.

Khi họ học đến giờ nghỉ giữa buổi, tôi cũng đã mệt mỏi với việc luyện Phượng hoàng tam điểm đầu. Diệp Thanh Hữu liền gọi tôi qua ngồi uống trà cùng họ. Với nguyên tắc "có trà mà không uống thì là đồ vô ơn", tôi không chút ngần ngại ngồi xuống trước bàn trà, vừa định lấy chén khách, Diệp Thanh Hữu đã gọi lại: "Gia Gia, chờ chút, để anh lấy chén riêng cho em."

Tôi khá sững sờ: "Gì, em có chén riêng từ khi nào vậy?"

"Lần trước em thi sơ cấp, anh đã nói sẽ tặng em một chiếc chén riêng rồi mà." Diệp Thanh Hữu nói, sau đó quay người lấy trên giá một chiếc chén sứ trắng nhỏ. "Này, chén Linh Lung em muốn."

Đó là một chiếc chén y hệt như tôi đã mô tả, thân chén bằng sứ trắng, phía trên có lớp men trong suốt phủ lên những hoa văn hình cánh hoa rỗng. Mặc dù hình dáng không hoàn toàn cân đối, nhưng thực sự rất độc đáo.

Khi Diệp Thanh Hữu đặt chiếc chén trà nhỏ này trước mặt tôi, tôi đã vui mừng như vừa bị một quả bom hạt nhân rơi trúng đầu, cảm giác được sủng mà lo, tôi không dám tin mà hỏi: "Cái này tặng cho em ạ? Thật sự cho em ạ?"

"Đương nhiên rồi, đã hứa tặng em mà," Diệp Thanh Hữu đáp. "Từ giờ em có thể dùng chiếc chén Linh Lung này để uống trà."

Cô đàn em ngồi bên cạnh cũng tò mò ghé sát vào xem: "Đàn anh, đây là chén gì vậy, sao lại có lỗ thế ạ? Nước trà rót vào không bị chảy ra ngoài à?"

Tôi suýt chút nữa đã trả lời "không" theo phản xạ, nhưng rồi mắt tôi sáng lên với một ý tưởng nghịch ngợm, liền bắt đầu lừa phỉnh: "Có chảy chứ, tất nhiên là chảy rồi. Em xem, lát nữa thầy Diệp châm trà vào thì em sẽ thấy nước trà chảy qua mấy lỗ nhỏ này, như vòi sen ấy, đẹp lắm."

Diệp Thanh Hữu không nhịn được cười, liên tục xua tay: "Đừng nghe em ấy nói vớ vẩn, sao mà chảy được, chảy nước thì làm sao làm chén trà được chứ."

"Hả?" Cô đàn em nghe chúng tôi nói mà rối hết cả lên, ngơ ngác hỏi: "Nhưng nó có lỗ mà, tại sao không chảy nước ra ạ?"

[ĐM | Full] Hình Như Tôi Đã Uống Một Tách Trà Giả - Sở Thị Thập Lục GiớiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ