Hai mươi bốn

15 1 0
                                    

Hai mươi bốn

Một ngăn tủ đầy ắp trà.

Tôi nhìn mà trợn tròn mắt, đẩy bố tôi ra lao lên bám vào cửa tủ để nhìn. Trong tủ có đầy đủ các loại trà như Thiết Quan Âm, Phượng Hoàng Đơn Tùng, Trà trắng cổ, Bạch Hào Ngân Châm, Kim Tuấn Mi, bánh Phổ Nhĩ, Thiên Tiêm, Cống Tiêm, Kim Hoa Phục Chuyên, Quân Sơn Ngân Châm, Tây Hồ Long Tỉnh... Các loại trà phong phú với chất lượng thượng hạng, chất đống với nhau như đống đồ vụn, thậm chí một số bánh trà còn không được đóng gói kỹ chỉ xếp chồng lên nhau, còn trà lá thì bị nhét tạm vào các túi nhựa rồi nhét lung tung vào các khe hở, hoàn toàn không được đối xử như những món đồ thanh tao.

Tôi sốc đến nỗi giọng run lên: "Bố! Sao nhà mình lại có nhiều trà thế này?!!!"

"À?" Bố tôi ngơ ngác. "Đều là người khác tặng đấy chứ. Mẹ con không cho bố hút thuốc cũng không cho uống rượu, nên mỗi khi người ta tặng quà, chẳng phải chỉ còn cách tặng trà thôi sao... Còn trong tủ lạnh nữa."

Tôi lập tức lao vào bếp, hấp tấp mở tủ lạnh ra, bên trong là một hàng ngay ngắn các hộp trà. Lục An Qua Phiến, Tây Hồ Long Tỉnh, Ngũ Phong Mao Tiêm, Thái Bình Hầu Khôi, Bích Loa Xuân... các loại trà xanh đủ đầy như trong sách giáo khoa.

Tôi tức giận đến mức cả người run rẩy: "... Sao bố lại bỏ trà xanh vào tủ đông? Sao bố không để trong ngăn mát mà lại bỏ vào ngăn đá?"

Bố tôi hỏi lại: "Trà xanh chẳng phải nên bỏ vào tủ lạnh à?"

"Nhưng là ngăn mát!" Tôi giậm chân. "Nhiệt độ bảo quản thích hợp cho trà là từ 0 đến 5 độ C, nếu dưới 0 độ thì trà sẽ bị đông cứng và hỏng mất! Còn bánh Phổ Nhĩ, bố không bọc kỹ lại mà để trong túi giấy bò, thậm chí trà lá còn không được niêm phong! Bố bố bố bố mẹ đúng là phung phí của trời!"

Tôi vừa chạy loạn khắp nơi vừa phân loại bảo quản cất giữ lại các loại trà theo cách thích hợp, mệt đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, vừa bận rộn vừa phàn nàn: "Bố mẹ chưa bao giờ nói cho con biết nhà mình có nhiều trà thế này!"

Bố tôi đầy vẻ oan ức: "Thì con có hỏi đâu."

Mẹ tôi tiếp lời: "Đúng vậy, bố con uống trà bao nhiêu năm như thế mà con không cảm nhận được chút nào à?"

Tôi tức giận chỉ vào ấm tử sa trên bàn trà: "Mẹ nhất định phải nhắc con rằng bố đã dùng ấm tử sa để pha hồng trà suốt mười năm sao ạ?!"

Cảnh tượng rơi vào sự im lặng ngượng ngùng.

Tôi lắc đầu liên tục: "Sau này ra ngoài đừng nói con trai của bố mẹ học trà nữa, xấu hổ lắm."

Mẹ tôi cái khó ló cái khôn, vội vàng chuyển sang chủ đề khác để đánh lạc hướng sự chú ý của tôi: "Đúng rồi, lúc nãy nói cho con xem trà mà chú Hề của con tặng mà chưa kịp xem, nào nào, chúng ta vào phòng ngủ..."

Mẹ tôi lấy trên kệ sách của tôi xuống hai hộp trà kim loại, tôi nhìn qua nhìn lại vài lần: "An Cát Bạch Trà?"

"Đúng rồi," Mẹ tôi nói. "Con biết pha loại này không? Pha thử cho bố mẹ con nếm xem, thể hiện một chút kết quả học trà của con nào!"

[ĐM | Full] Hình Như Tôi Đã Uống Một Tách Trà Giả - Sở Thị Thập Lục GiớiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ