Chap 17: Chết!?!

131 15 0
                                    

Tuy vậy nhưng hắn vẫn không ngừng tìm kiếm Jeong Jihoon, hắn lặn xuống tận đáy hồ nhưng chẳng thấy gì ngoài rong rêu và sỏi đá. Hắn tuyệt vọng, nước mắt rỉ ra hòa tan vào dòng nước, trong lòng hắn hiện giờ rối bời.


Lee Sanghyeok không từ bỏ, tiếp tục di chuyển đến chiếc máy bay đang bốc lửa cho dù nguy hiểm đến thế nào hắn cũng mặc kệ, nếu Jeong Jihoon thật sự đã chết thì nhất định phải thấy xác cho dù điều đó có thể làm lòng hắn đau đớn đến tan tành. Hắn cứ tìm mãi, tìm mãi sức lực cũng theo đó mà cạn kiệt dần. Ngay cả khóc cũng không còn khóc nổi nữa, hắn mệt quá.


Ôi đúng là nghiệt ngã, Jeong Jihoon nếu thật sự chết dưới nước thì bây giờ hắn cũng vì tìm gã mà chết dưới nước.


Mọi chuyện xảy ra cứ như một bộ phim vậy, khác gì Titanic đâu chứ. Lúc xem bộ phim đó Lee Sanghyeok còn nhếch môi bảo nữ chính ngu ngốc, hiện tại hắn mới biết biết tại sao nàng lại bất chấp tất cả cứu người đàn ông mình yêu để rồi một người sống, một người chôn vùi mãi dưới lòng đại dương.


Trong đầu Lee Sanghyeok hiện tại trống rỗng, hai mắt nhòe đi, hắn lờ mờ thấy gì đó màu vàng đang tiến lại gần.


Trước khi không còn ý thức được gì nữa, Lee Sanghyeok vẫn còn thều thào gọi mấy tiếng Jeong Jihoon trong đầu, hắn chẳng nghĩ gì khác ngoài Jeong Jihoon nữa.


"Chihun... ta đau quá..."


...


"Lee Sanghyeok, ngài thấy thế nào rồi?" Dray lay lay người hắn, vuốt vuốt vào lưng giúp hắn dễ chịu hơn.


Lee Sanghyeok mơ hồ tỉnh dậy, cả cơ thể hắn đau nhức ướt sũng. Trớ trêu thay, hắn không chết. Có lẽ Dray đã kịp cứu hắn lên trước khi hơi thở cuối cùng của hắn bị thần chết cướp mất. Chà, thần chết không cướp hắn đi, ông ta chỉ cướp mất người hắn thương, hay thật, giờ thì chỉ còn hắn và Dray trên mảnh đất cằn cỗi và lạnh lẽo Afghanistan.


Bọn hắn đang ở trên một chiếc xe chở hàng nào đó, có một vài người Afghanistan cũng ở trên đây. Đường đi của vùng đất này còn nhiều ổ gà, xe không ngừng lắc lư qua lại khiến hắn buồn nôn. Bọn người trên xe có già có trẻ, đặc biệt nhất là cặp vợ chồng và đứa bé khoảng năm tháng tuổi ngồi ở cuối góc toa xe. Có lẽ đây là xe chở người lậu, mùi ẩm mốc xông vào mũiLee Sanghyeok khiến hắn khó chịu, đầu hắn choáng ngợp.


"Ngài có ổn không?" Dray lo lắng.


"Ta không sao," hắn không thể để mọi người thấy mặt yếu đuối của mình huống gì bây giờ sức lực để chuyển động hắn còn không có. Hiện tại vẫn đang là mùa đông, da thịt hắn lạnh ngắt.


Bỗng chiếc áo choàng từ đâu trùm lên người hắn, cả cơ thể run lên vì lạnh, kẻ đằng sau ôm hắn vào lòng. Lee Sanghyeok bất ngờ, thân thủ nhanh nhẹn rút khẩu súng ngắn ra chĩa thẳng vào lồng ngực tên phía sau.


"Đừng bắn!!!" Dray hét lên, tay Lee Sanghyeok vừa mới định bóp cò súng liền dừng lại. Bọn người bên trong xe thấy hắn có súng thì hoảng hốt la hét, đứa bé bị giật mình òa khóc inh ỏi. Bọn họ nói với nhau bằng thứ tiếng Pashtun làm hắn chả hiểu cái gì sất.Lee Sanghyeok bình tĩnh lại mắt hắn trừng lớn nhìn vào kẻ đối diện.

[Choker] [Chuyển ver] Ông Chủ Nhưng Nằm DướiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ