【 Thần Chu 】 Giang Hải gửi dư sinh 3

59 11 1
                                    

Có một số phần bị xóa, các bạn vào nhóm để xem bản đầy đủ 938497724 ( là QQ á. Mình k có nên chịu )

Khoảng thời gian sau đó, Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần liền rất ít gặp mặt vào ban ngày, bởi vì hai người đều có bí mật trong lòng, cũng không hỏi thăm lẫn nhau, đảo cũng coi như là tường an không có việc gì, thời gian còn lại liền cũng không hề quá nói nhiều, ở không tiếng động hôn môi trung vượt qua.

Không giống như Ly Luân, Trác Dực Thần luôn là sẽ tế tế mật mật hôn y, sẽ dùng ngón tay nhẹ nhàng xuyên qua sợi tóc, điều này làm Triệu Viễn Chu rất là hưởng thụ, cái này làm cho y có một loại cảm giác được quý trọng, làm y có một loại xúc động muốn rơi lệ, đáng tiếc ai cũng đều biết, thời gian đã không còn nhiều.

Ánh trăng sâu kín tưới xuống tới, chiếu vào trên sống lưng Triệu Viễn Chu, xương bướm như là vỗ cánh sắp bay rất nhỏ run rẩy. Triệu Viễn Chu quay đầu đáp lại hắn, nắm chặt hoạt lạnh tóc từ Trác Dực Thần ngón tay tiêm trốn đi, Trác Dực Thần rất ít có mất thời điểm khống chế, lúc này lại đỏ đôi mắt.

Không cam lòng a, như thế nào có thể cam tâm. Thậm chí trong nháy mắt ta liền có ý nghĩ, không bằng cùng Triệu Viễn Chu cùng rơi vào địa ngục Vô Gian. Triệu Viễn Chu chỉ có chính mình che chở mới được, chính mình nếu là đi rồi sau này ngàn năm vạn năm y sẽ sống cô độc như thế nào? Chẳng lẽ lại muốn đi tìm Ly Luân sao? Đắm chìm trong nỗi buồn sâu lắng và chậm rãi đã khắc sâu, Trác Dực Thần không biết nặng nhẹ cắn môi Triệu Viễn Chu bị thương.

"Ngô..." Triệu Viễn Chu không thể tin tưởng nhìn hắn, đôi mắt mở to đại đại, lông mi dài vô tội, Trác Dực Thần thở dài hôn lên trán Y: "Ta không phải cố ý", ngay sau đó lại cười khẽ ra tiếng: "Con khỉ nhỏ, đừng tức giận", lại đưa tay lên đôi môi phiếm thủy quang của y. Triệu Viễn Chu lại không gọi hắn hôn, dùng che lại môi Trác Dực Thần, buồn bực nói: "Đều nói là vượn trắng", lại đột nhiên không kịp phòng ngừa cảm nhận được lòng bàn tay một trận ướt nóng -- bị liếm lòng bàn tay, thời điểm ý của Triệu Viễn Chu còn không có phản ứng lại đây, trời quang trăng sáng Tiểu Trác đại nhân thế nhưng làm ra bậc này sự.

Triệu Viễn Chu mấy ngày nay dựng lên kết giới, ban ngày y cùng Văn Tiêu ở cùng nhau vì chuẩn bị gia cố kết giới. Muốn lấy ra Bất Tẫn Mộc, cần thiết lấy ra nội đan, mà lấy ra nội đan lệ khí tất nhiên sẽ mất khống chế. Thế gian đã mất Vân Quang kiếm, nếu không thể tự mình kết thúc trước tiên, chính mình lại sẽ trở thành hóa thân của sát phạt. Triệu Viễn Chu rất sợ, y không muốn làm thương tổn bất kỳ ai, sử dụng yêu lực một cách không kiểm soát đã khiến cho y nhiều lần thoát lực. Văn Tiêu rơi nước mắt, sâu trong lòng nàng có một cái cân đang âm thầm lặng nghiêng về phía Triệu Viễn Chu. Lúc này nàng đành phải tự tay xây mộ cho người bạn thân nhất của mình, nước mắt của nàng đã chảy cạn, như một con thỏ con mắt hồng hồng trong tay kết ấn vận chuyển pháp lực.

Vào ngày thứ mười, kết giới đã đủ vững chắc. Trong mười ngày này nội tâm của mình đã dần dần quy về bình tĩnh, cũng từng mê mang bất lực, cũng từng chán ghét thế gian, cũng từng khổ hải tự độ, hiện giờ lại chỉ cảm thấy nhân gian đáng giá.

Văn Tiêu nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, lưng nàng nhẹ nhàng run rẩy lên, nàng lại nhịn không được cảm thấy bi thương, trong ánh hoàng hôn mênh mông vô bờ xán lạn đau khóc thành tiếng. Triệu Viễn Chu ôm chặt nàng: "Đừng khóc nữa, ta sẽ hóa thành cỏ cây, thanh phong, sương sớm trong nhân gian, sẽ vẫn luôn ở bên cạnh ngươi."

Đêm nay thật dài mà cũng thật ngắn.

Trăng lên giữa trời, Triệu Viễn Chu thắp một ngọn nến, đem mái tóc dài của mình cột thấp xuống, biến thành vài sợi bím tóc, trong tay nắm, cầm trên tay vài chiếc chuông nhỏ từ trên tóc Trác Dực Thần đang ngủ và buộc lại ở đuôi tóc. Cuối cùng, y mặc bộ quần áo màu trắng, như thể quay trở lại thời điểm y vẫn chưa phải là một con đại yêu xú danh rõ ràng. Y từ trong rương của Trác Dực Thần tìm được một kiện áo khoác ngoài mà tráng có móc màu bạc, tự mình thưởng thức mà dạo qua một vòng.

Như vậy giống như Trác Dực Thần đang ôm chính mình nga, Triệu Viễn Chu nghĩ thầm.

Thời điểm trản đèn kia sắp tàn, Triệu Viễn Chu đặt một nụ hôn lên trán Trác Dực Thần. Sau đó y không hề lưu luyến thổi tắt ánh nến, đóng cửa lại, lại không có quay đầu lại.

Triệu Viễn Chu đi vào trong núi, y khó được không có sử dụng yêu lực, dùng bước chân cảm nhận được mọi thứ. Tại sao trước đây y lại không thấy đoạn hành trình này lại thú vị như vậy? Nếu lại đến một lần, nhất định phải nắm tay Tiểu Trác đại nhân chậm rãi tản bộ trên con đường núi này, sắc trời dần dần không còn tối nữa, đã có tiếng chim buổi sớm hót líu lo trên cành gọi bạn tình, ngươi đã có thể lờ mờ nhìn đến cuối con đường.

Sắc trời dần sáng tỏ.

Triệu Viễn Chu bước vào kết giới, y vốn tưởng rằng chính mình sẽ chết ở dưới kiếm của Tiểu Trác đại nhân. Đáng tiếc vận mệnh trêu người, chính mình lại là muốn cô tịch chết đi.

Cũng hảo, ít nhất không có liên lụy bọn họ. Y cầm lưỡi kiếm trong tay, hướng đan điền xẻo đi. Tuy rằng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, vẫn là bị đau nhức đến áp cong thân mình, quỳ gối trên mặt đất kiên cố, dùng một tia yêu lực cuối cùng  đem Bất Tẫn Mộc cùng yêu đan đưa đến sân của Văn Tiêu.

Trong kết giới đột nhiên dâng lên màu đỏ lệ khí cuồn cuộn, Triệu Viễn Chu nhắm mắt lại, nội tâm y bình tĩnh hơn bao giờ hết, không còn có tưởng bất luận cái gì sự tình, thời gian cuối cùng chỉ cảm thấy trong cổ họng có một tia lạnh lẽo, máu tươi phun trào mà ra, máu dừng ở trên người là ôn, ấm, giống như ái nhân ôm ấp, lúc này y sắp chìm vào giấc ngủ trong vòng tay này.

Thật tốt, thế giới này thật đáng giá.

Khoảnh khắc ánh mặt trời tảng sáng, Văn Tiêu nhìn thấy ngọn núi xanh lục phía xa đột nhiên xuất hiện hồng quang, nháy mắt được thay thế bằng ánh mặt trời ấm áp, nàng cuống quít đi xem  khế ước đã ký kết cùng Triệu Viễn Chu, dấu ấn bằng máu trên tay Triệu Viễn Chu địa phương dần dần tiêu tán.

Trác Dực Thần tỉnh dậy sau cơn ác mộng vô tận.

Đột nhiên rơi lệ đầy mặt.

Hắc ám, thống khổ, bất an hết thảy đều tùy theo tiêu tán.

Và đây đã là một ngày mới trên thế gian.

[ Đồng nhân Đại mông quy ly ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ