Chương 40: 🏫🗣️Bóng ma ký ức

53 15 0
                                    

Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)

Bạch Cửu trừng mắt nhìn, xuyên qua cửa kính, cậu ta nhìn thấy Trúc Dật đang đứng ở cầu thang, cười khanh khác mà nhìn cậu ta.

Cậu ta luôn có thể nhận ra ở Trúc Dật có vài phẩm chất mà bản thân cậu ta không có, ví dụ như sự tùy ý, ví dụ như phong thái của bậc thầy nhưng không hề mang lại cảm giác ưu việt, hay là nụ cười tươi đẹp được ngụy trang kỹ lưỡng nhưng không phải thân thiện chân chính.

Mỗi lần nhìn thấy nụ cười đó, Bạch Cửu đều cảm thấy khẩn trương, sợ mình sẽ bị lợi dụng hoặc lừa dối.

Nhưng giờ đây, nụ cười ấy lại giống như một ngọn lửa, soi sáng hành lang tối đen không lối thoát mà cậu ta đang mắc kẹt.

"Tại sao... lại cứu tôi..." Cậu ta thì thầm, nước mắt chậm rãi tuôn rơi, những giọt lệ mà ngay cả khi đối diện với cái chết cậu ta cũng chưa từng rơi xuống.

Cậu ta nhìn thấy Trúc Dật nói điều gì đó với mình, nhưng khoảng cách quá xa, giọng nói đối phương lại quá nhẹ, cậu ta không thể nghe rõ.

Giữa dòng lệ nhòa, Bạch Cửu cố gắng nhìn khẩu hình của Trúc Dật.

"Ông nội?"

"Không, không phải, cậu ấy đang bảo mình chạy mau!"

Bạch Cửu lùi lại hai bước, chân vô tình đá vào một chiếc ghế làm nó đổ sầm xuống đất, phát ra tiếng động lớn.

Mai Ngôn Tĩnh quay đầu lại, toàn bộ đôi mắt của hắn ta màu đen nhánh, cứ như đồng tử của hắn đã khếch tán đến toàn bộ tròng mắt.

Ánh mắt đó khiến Bạch Cửu ngay lập tức hiểu được vì sao có người gọi nó là con mắt của vực sâu.

Bởi vì khi đối diện với ánh mắt ấy, giống như có một lực hút mãnh liệt kéo người nhìn rơi vào xoáy nước, không thể chống cự.

"Mai Ngôn Tĩnh, ta cho ngươi một cơ hội để bắt ta, nếu không ta sẽ lập tức đi." Trúc Dật cất cao giọng, âm thanh trong trẻo làm Mai Ngôn Tĩnh đang tiến đến gần Bạch Cửu phải khựng lại.

Bạch Cửu lại một lần nữa quay đầu nhìn Trúc Dật, cậu ta lại thấy đối phương nhắc lại khẩu hình tương tự.

Nếu cậu ta thật sự bỏ đi, Trúc Dật sẽ ra sao? Một mình đối mặt nguy hiểm ư?

Bạch Cửu lâm vào mâu thuẫn nội tâm.

Nhưng Mai Ngôn Tĩnh đã giúp cậu ta lựa chọn, hắn xoay người chạy về phía Trúc Dật.

Mai Ngôn Tĩnh không thể sử dụng đạo cụ liên tục. Trong một ngày, hắn chỉ có thể kích hoạt ba lần, mỗi lần kéo dài hai mươi phút, và cần ít nhất hai giờ thì mới có thể dùng tiếp.

Hiện tại sân đấu chỉ còn năm người, Mai Ngôn Tĩnh không chắc Vương Du đã chết hay chưa, nhưng Lộc Khởi thì chắc chắn chưa bị đào thải. Đối mặt với năng lực đáng sợ của Lộc Khởi, cách tốt nhất là đánh lén, một chiến thuật tuy hèn hạ nhưng vô cùng hiệu quả.

Cho nên, hắn cần dành nhiều thời gian để đi tìm Lộc Khởi.

Quan trọng hơn, Trúc Dật luôn là một biến số khó lường. Mai Ngôn Tĩnh tin rằng, thứ duy nhất Trúc Dật xuất sắc hơn người là sự may mắn.

[Đam mỹ / EDIT] Tà Thần Tối Thượng Phát Sóng Trực Tiếp Thần Quái - Tuế Thời KhâmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ