Trung tâm mua sắm lúc nào cũng nhộn nhịp người qua lại. Đây là nơi có thể làm tâm trạng của mọi người đều vui vẻ, thoải mái. Và hôm nay cũng là một ngày đại phá các shop thời trang của hai bà mẹ trẻ và hai cậu con trai tinh nghịch.
- Umma ơi, con mỏi chân quá. – Maden đứng giật giật áo của HyoMin trong khi cô vẫn chăm chú chọn quần áo.
- Mami ơi, con cũng mỏi chân nữa. – Đến lượt Mavin chạy lại ôm chầm lấy chân cô.
- Nhưng mami/umma vẫn chưa chọn xong. – Hai bà mẹ đồng thanh khiến hai thằng con lập tức xụ mặt xuống.
Thấy vậy, hai người cũng không lỡ nhìn con cưng của mình trong tình trạng như vậy. Cả hai nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn sang quán kem đối diện. Với tình cảm chị em gần 10 năm trời thì chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết đối phương đang nghĩ gì.
- Vậy hai đứa sang quán kem đối diện ngồi ăn rồi đợi umma nhé. Nhớ là không được đi đâu đấy. – HyoMin cúi xuống xoa đầu hai đứa trẻ, cô dẫn chúng sang quán kem rồi dặn dò chủ quán cẩn thận và quay lại công việc “trọng đại” của mình.
- Đúng là chịu không nổi với đám nhóc này. Có lẽ unnie sẽ không sinh thêm đứa nào nữa. – HyoMin quay lại với khuôn mặt khổ sơ trong khi cô vẫn ung dung chọn đồ.
- Nhưng có chúng cũng vui đấy chứ. Rất hạnh phúc. – Cô cầm một chiếc váy đỏ lên xem và mỉm cười.
- Đúng vậy. Nhưng unnie nghĩ chiếc váy đó không thích hợp đâu. – Cô nói rồi đảo mắt một vòng và chợt dừng lại ở chiếc váy hở hết phần lưng màu xanh ngọc nhẹ nhàng nhưng không kém phần quyến rũ.
- Yah! Sexy quá đấy. Em biết là lưng em rất đẹp nhưng cũng không cần phải khoe nó đâu. – Cô từ chối bằng cách tự sướng.
- Phải sexy thì unnie mới có cháu gái chứ. – Mặt HyoMin lúc này trưng ra cái mặt gian vô cùng, liếc mắt nhìn qua cái con người đang có hai ông mặt trời trên má.
- Cái… cái…gì chứ. Ai bảo là em sẽ đi gặp anh ta. – Cô gạt cái vay sang một bên rồi đi ra chỗ khác chọn đồ.
- Ồ thế à. Thế không biết tại sao KhunVic tổ chức một buổi tiệc nhỏ bình thường như bao buổi tiệc khác mà tại sao lần này em lại khẩn trương đi chọn đồ như vậy. Unnie nhớ là mỗi lần dự tiệc Vic chỉ cần chọn sẵn đồ cho em thôi mà. – Min cầm cái váy mà cười hô hố trong shop khiến ai cũng phải ngoái đầu nhìn cô. Còn con người đang bị cô trêu chọc kia thì cúi gầm mặt xuống vì bị phát hiện bí mật.
- Vì thế nếu muốn unnie giữ bí mật đến ngày mai thì cầm lấy. – Min đặt chiếc váy vào tay cô. Cái mặt ngô ngố ngây thơ vô “số” tội hôm nay liền thay đổi gian xảo vô cùng.
- Và ngày mai unnie sẽ ghé qua để giúp đỡ em. – Min nháy mắt với cô trong khi trong lòng của ai kia đã biết tỏng ý đồ của cô.
“Giúp cái gì chứ, unnie chỉ muốn ép em mặc nó thôi.” Ji Yeon pov’s
- Trong lòng của em thực chất đã tha thứ cho cậu ấy từ lâu rồi phải không? Nhưng unnie biết với cái tính cứng đầu này của em thì sẽ không bao giờ chịu thừa nhận. Bốn năm không phải là một thời gian ngắn cậu ta đã đợi em, nhưng liệu sau này cậu ta có thể đợi em nữa hay không? Unnie chỉ muốn nói với em như vậy thôi, còn như thế nào thì tùy em quyết định.
HyoMin vừa chọn đồ vừa nói, mắt không nhìn cô. Cô ngừng lại động tác của mình khi nghe những lời đó. Thở dài rồi lại quay sang tiếp tục chọn đồ khi đó hai đứa trẻ đã ăn xong kem và quay trở về tìm hai bà mẹ mê shopping này.
- Appa chơi ăn gian quá à. Con không chịu. – Mavin mặt khó chịu nhảy tưng tưng lên khi liên tục bị ông bố của mình đánh bại trong “game”.
- Ai bảo appa ăn gian, tại con chơi dở chứ bộ. – Không chịu thua liền phản công lại. Thế là một cuộc chiến khác lại tiếp tục diễn ra giữa hai cha con bằng “võ mồm". Tiếp tục đấu với nhau nhưng hai người này làm gì để ý đến sắc mặt của người ngồi ở sofa đối diện đang thay đổi liên tục. Ban đầu muốn làm ngơ cho qua nhưng hai cha con này suốt ngày cứ nhốn nháo cãi nhau khiến hai con người vui vẻ bình thản như KhunVic vẫn phải mượn cớ mà chạy đi khỏi nhà để lại cô một mình ở đây để bị hành hạ cái tai tội nghiệp.
- HAI NGƯỜI IM HẾT CHO TÔI.
Nghe tiếng la “thánh thót” êm tai của cô thì hai người vội vàng nghe lời im lặng. Không gian ồn ào ban nãy trong phút chốc trở nên im liềm, chỉ nghe được tiếng tim đập hồi hộp của hai người như tội phạm đang chờ xét xử.
- Mavin con mau lên phòng đi ngủ cho mami. – Cô ngồi đó trừng mắt ra lệnh, giọng nói ba phần cảnh cáo bảy phần tức giận khiến Mavin lập tức cong chân lên mà chạy về phòng mình ngoan ngoãn đắp chăn mà ngủ mặc dù bây giờ chỉ mới xế chiều.
Khi con đi rồi cô mới đưa mắt qua nhìn con người còn đang ngồi tỉnh bơ đối diện. Bỗng nhiên thở dài rồi đứng dậy bỏ đi.
- Em không muốn nói gì với anh sao? – Cả người cô đột nhiên khựng lại, eo bị ai đó vòng tay qua ôm chặt lấy. Rất chặt, muốn dùng sức gỡ ra nhưng không được nên cô đành ngoan ngoãn để cho người ta ôm. Cằm ai đó khẽ đặt nhẹ lên vai cô, hít hà mùi hương quen thuộc trên tóc cô cảm giác thật sự rất dễ chịu. Bàn tay lúc nãy dùng sức cố gỡ tay anh ra giờ đây cũng buông xuống. Lúc này chính cô cũng không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp đó, cái cảm giác ấm áp an toàn này chỉ khi ở bên cạnh anh cô mới cảm nhận được. Đã rất lâu rồi nó không đến với cô.
- Còn giận anh sao? – Anh vẫn hỏi, vẫn tựa cằm lên cô. Mắt lúc này đã nhắm lại để hưởng thụ sự hạnh phúc này. Thế nhưng con người đang ở trong lòng của anh vẫn im lặng không trả lời.
- Không. Không giận. – Lời nói nhẹ nhàng tựa như mặt hồ, không một cơn sóng, phẳng lặng và bình yên.
- Vậy hận anh?
- Cũng không.
- Vậy tại sao không quay về bên anh.- Lúc này đôi mắt nhắm nghiền kia mới mở ra, ẩn sâu trong đáy mắt là một sự hi vọng.Vòng tay cũng siết chặt chiếc eo thon gọn kia hơn nữa.
- Vì em sợ. – Một nụ cười nhẹ cũng chợt nhỉnh lên trên khóe miệng, người kia như không tin được những gì mà mình vừa nghe. Vội quay người cô lại đối diện với mình.
- Sợ? Em sợ cái gì? Quay về bên anh khiến em cảm thấy ghê sợ đến vậy sao? – Anh nắm chặt hai vai cô, lời nói có phần gấp gáp mang lẫn sự sợ hãi.
- Không. Em không sợ những điều đó. Em chỉ sợ rằng khi quay về bên anh em lại yêu anh một cách điên cuồng không kiểm soát. – Vẫn giữ được sự nhẹ nhàng ấy, nhưng xen lẫn vào ấy là sự chua xót trong lòng. Cảm thấy người trước mặt như vẫn không hiểu được lời của mình vừa nói, cô khẽ gỡ hai tay đang nắm chặt trên vai mình đến đau buốt ra.
- Em sợ một lúc nào đó tim anh không còn thuộc về riêng mình em nữa thì có lẽ em sẽ không bao giờ có thể đứng lên vượt qua nỗi đau ấy một lần nữa. Em sợ mình sẽ lại đau một lần nữa.
Những lời nói nhẹ nhàng không mang một chút gì căm phẫn nhưng sao mỗi câu mỗi chữ lại khiến tim anh đau đến như vậy. Nhìn vào đôi mắt nâu sâu thẳm ấy có thể thấy được người con gái mà anh yêu nhất trên đời này đang đau đớn và sợ hãi đến nhường nào. Đau nhất chính là cô không tin tưởng mình.
Đôi tay vừa được cô gỡ xuống lại một lần nữa ôm chầm lấy cô khiến cả người cô ngã vào trong lòng của mình. Lực siết ngày càng tăng như thể một khi buông tay một lần nữa sẽ đánh mất cô mãi mãi.
- Anh sẽ không để em đau thêm một lần nào nữa. Em nghe cho kĩ đây Park Ji Yeon, Kim Myung Soo suốt cuộc đời này chỉ yêu một người duy nhất đó chính là Park Ji Yeon em. Nếu không thì anh đâu cần chờ đợi em suốt bốn năm như vậy, nếu không thì anh đâu cần phải đau khổ tự dằn vặt mình suốt bốn năm. Nếu như anh không yêu em thì sao anh có thể thốn khổ như thế này.
Giọng nói uy nghiêm mang phần giận dữ, rõ ràng nói từng câu từng chữ với cô. Trước giờ tuy đã từng thấy anh giận dữ nhưng sao lần này chính bản thân cô lại thấy ấm lòng. Con người này, từ khi nào lại có thể nói những lời mũi lòng như vậy. Cảm giác lúc này thật sự không thể diễn tả được. Hạnh phúc, ấm áp, vui mừng lẫn lộng hết cả lên.
- Vẫn không tin anh, chẳng lẽ đến khi anh lấy tim mình ra em mới chịu tin anh. – Thấy người đó vẫn im lặng, anh lại gấp gáp.
- Không cần. – Đáp lại một cách nhanh chóng và đẩy anh ra. Điều này lại khiến anh lo sợ hơn trước, chẳng lẽ anh thực sự sắp mất cô thật rồi.
- Tim của anh… - Đặt nhẹ bàn tay mình lên ngực trái anh, nơi trái tim kia hồi hộp đến như ngừng đập.
- …nó là của em. Của Park Ji Yeon này. Tuyệt đối không thể đem ra cho người khác xem được
Như mọi bức tường thành kiên cố điều bị đánh sụp xuống. Vỡ òa. Anh ôm cô vào lòng mà người kia cũng đáp lại cái ôm ấy. Cảm thấy ngực mình như có từng giọt nước ấm nóng thấm vào, anh lại cười. Người con gái này lại khóc, nhưng là khóc trong hạnh phúc.
Từ hai phía, nhìn thấy hai người đó trở về bên nhau một vui mừng một tức giận. Một người thì tủm tỉm cười rồi lạch bạch đi vào phòng ngủ tiếp. Còn người kia thì cũng cười nhưng nụ cười ấy lại khiến người khác ghê sợ.
Mấy hôm sau, như đã dự tính thì bữa tiệc nho nhỏ được tổ chức trong khuôn viên biệt thự nhà Khun. Tại đây chỉ có những người bạn thân thích và vợ chồng MinHo Sulli cũng trở về nhập cuộc. Nhưng hôm nay không chi là một bữa tiệc bình thường. Vic từ trong đi ra khẽ kéo vạc áo của chồng thì thầm.
- Chuẩn bị xong hết chưa?
- Xong hết rồi, hi vọng con bé không bị xĩu vì sốc.
Khun nói xong rồi cười ha hả khiến mấy người kia bắn cho anh một ánh mắt hình viên đạn. Lập tức im miệng nhịn cười. Ở một góc khác, người con trai đó khẽ mở chiếc hộp nhỏ trong tay mình ra. Nhìn chiếc nhẫn lấp lánh sáng ngời trong tay anh thầm cười hạnh phúc.
- Appa à, mau lại ăn đi. – Mavin chạy lại kéo anh vào trong.
Khi tất cả mọi người đã tập trung đầy đủ, nhưng sao cô cảm thấy ánh mắt mọi người lại khác lạ đến như vậy. Như đang trông chờ một cái gì đó sắp diễn ra. Không lẽ có âm mưu gì đó. Đang suy nghĩ vẫn vơ thì anh từ từ đi đến bên cạnh cô. Nở nụ cười
- Ji Yeon à,em…ĐOÀNG