Chap 39 : Come back to me
A/N: Mình đã quay trở lại và lại mở ra một thời kỳ chờ đợi mới cho các bạn đây *cười gian rồi chấm nước mắt*
Coi như quà kỷ niệm 2 năm yêu nhau nha họ Lương =)))
-------------------------Phân cách mặt dày như họ Lương------------------------
Cảm giác yêu một người nhưng không được người ta đáp lại đau một, cảm giác buông tay khi còn yêu đau mười thì cảm giác này không biết là bao nhiêu vạn phần đau.
Tôi bỗng nhiên nhớ ra rất nhiều chuyện.
Chuyện Yoseob thường bị đau dạ dày, có nhớ đem theo thuốc bên mình không.
Chuyện anh hứa đưa tôi đi Pháp nhân dịp tôi được nghỉ hè.
Những thói quen nho nhỏ của anh.
Tất cả như cuốn băng tua chậm trong đầu tôi, không biết vì sao cứ thế lặp đi lặp lại.
Tôi thậm chí còn nuốt khan một cái mà hỏi lại Long :
_Yoseob… chết rồi phải không?
Cứ như tôi đang hỏi Long về một kẻ thù nào đó, một cách thản nhiên và không hứng thú hoặc giả như hứng thú đó bị tôi chôn vùi sâu tận đâu đó chứ không phải là đang hỏi về chồng mình.
Tôi có cảm giác mình đợi chờ câu trả lời của Long hàng thế kỷ khi những thước phim về anh vẫn cứ sống động trong đầu tôi.
Tôi nhớ lại rất nhiều thứ.
Yoseob hình như vẫn còn ốm nữa. Còn chưa khỏi ốm mà nhỉ?
À, anh còn bảo mua rất nhiều đồ cho hai mẹ con.
Cho đến khi tiếng của Long phá vỡ nghìn năm mộng ảo của tôi.
_Giang, Giang. Cậu đang ở đâu?
Tôi ngây người một lát, nhìn xung quanh.
_Mình đang ở công ty.
Nói xong, tôi buông thõng tay, chẳng kịp nghe Long nói gì nữa.
Tôi vốn không phải người sống một cuộc sống bình thường, tôi biết điều này, cuộc sống của tôi luôn tràn ngập nỗi sợ hãi, Yoseob biết điều này. Anh nói anh luôn cảm thấy tôi đề phòng với mọi thứ, cái gì tôi cũng cho là không an toàn, ngay cả khi ngủ chưa sâu giấc tôi cũng bị giật mình.
Vì thế tôi đã luôn sắp xếp cuộc sống của mình một cách cẩn thận để cho dù tôi là người cuối cùng sống sót trên thế gian này tôi cũng vẫn có thể cười vui.
Ai đó cũng có thể nói tôi thực sự là độc ác khi lúc nào cũng chuẩn bị tâm thế cho cái chết của người mà mình yêu nhất, thậm chí là nếu không có người ấy cuộc sống của tôi cũng như đã kết thúc, nhưng xin thử sống một cuộc đời chưa từng ngừng lo lắng sẽ hiểu tôi tại sao lại như vậy.
Không ngờ ngày ấy lại đến. Ngày anh bỏ tôi đi.
Yoseob theo đạo Thiên Chúa nên anh thường nói về thiên đường, nói rất nhiều thứ trong kinh thánh mà tôi không hiểu nổi nhưng tôi biết thiên đường là nơi rất đẹp. Yoseob tốt đẹp vậy ắt sẽ được lên thiên đường. Tôi còn nghĩ à, có cả anh quản lý đi cùng anh, chắc đường tới thiên đường anh không cô đơn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic] Yeoboya~
Teen Fiction"Điều đau đớn nhất trên thế gian này là khi nhìn thấy người mình yêu thương phải khóc. Và những gì bạn mong muốn là có thể bay đến nơi anh ấy đang ở ngay lập tức và ôm anh ấy thật chặt, nhưng tất cả những gì mà bạn có thể làm là kìm nén, nấc khẽ và...