Editor: nhatientri
Beta: Esley
Lục Kiến Chu đạp lên vai Thường Hoan leo qua tường, thấy tên nô bộc trung thành mệt đến đổ nhào, mà cảm động, "Khá lắm! Đại ân này không lời nào tạ ơn hết được, ta nhất định sẽ hảo hảo báo đáp ngươi!"
"Thiếu gia nên hảo hảo lấy lòng quận chúa, tiểu nhân đã ngàn lần vạn lần tạ ơn rồi!". Thường Hoan khóc không ra nước mắt, "Ngươi cũng đừng nhiều lời nữa, nhanh nhảy đi, ta đi vào bằng cửa trước!".
Lục Kiến Chu cười cười, ung dung thả người nhảy một cái ---nếu không phải đang giả trang thành Lục Kiến Dực, người ta đã sớm tiến vào rồi, làm sao mà lề mề kì kèo giống như bây giờ....Nhưng cuối cùng vẫn ngã chổng vó?
Lục Vọng cao tuổi rồi, thế nhưng vẫn có lúc buồn tè liên tiếp bất chấp thời điểm.
Hắn linh cảm mình sẽ không nhịn nổi để đến nhà xí, liền tránh thoát khỏi một đường chào hỏi "lão gia đã về" của bọn hạ nhân, tìm một chỗ hẻo lánh, tháo lỏng dây lưng quần, bắt đầu văn chương trôi chảy.
Dù sao cũng là một nhân vật có máu mặt, cho nên tầm mắt Lục Vọng khi làm loại chuyện mất mặt này tất nhiên cũng sẽ dài ra.
Vì thế khi cảm giác được có một cơn gió thổi làm cỏ động, liền lập tức vung tay lên, đánh Lục Kiến Chu đang từ trên tường bay xuống văng ra xa mười mét, "Yêu nghiệt phương nào?!"
Lục Kiến Chu nhìn thấy kẻ không để mình an toàn xuống đất chính là lão tử của mình đang kéo quần, trông có vẻ còn kinh hoảng hơn so với mình, giận mà không dám nói gì.
Lục Vọng nắm chặt thắt lưng, nghiêm túc nói, "Hỗn tiểu tử, đang yên đang lành sao không đi cửa chính, mà lại vào từ chỗ đó?"
Lục Kiến Chu phẫn nộ nói, "Ta đáp ứng Niệm Thi sẽ ở nhà làm bé ngoan chờ nàng, lần này lén lút chạy ra ngoài, sợ nàng phát hiện".
"Đứng lại!". Lục Vọng thấy nàng muốn đi, liền vội vã gọi lại.
Lục Kiến Chu đứng lại, chỉ thấy vẻ mặt của Lục Kiến Chu vẫn ngang bướng như trước, "Ngươi đường đường là nam nhi bảy thước, sao lại sợ lão bà đến thế? Nói ra không thấy mất mặt sao?"
Lục Kiến Chu không trả lời, khinh bỉ nhìn người cha bị "Vợ quản nghiêm" ở trước mặt--- Không phải là do nương vắng mặt thì cha mới dám càn rỡ như vậy a? Cha xứng đáng nói như vậy với ta sao?
Lục Vọng không nhìn thấy ánh mắt tra xét của nàng, ra vẻ rất có kinh nghiệm nói, "Các người kết hôn cùng lắm chỉ mới có mấy tháng, ngươi liền nhường nhịn nàng ở khắp nơi, sau đó... Cũng chẳng còn uy tín trong nhà nữa...."
Giọng nói kia rõ ràng là—Lão tử là người từng trải, đây là đang truyền thụ kinh nghiệm cho ngươi!
"Kiến Dực biết rồi...". Lục Kiến Dực khúm núm, "Nếu như cha không còn việc gì giao phó nữa, Kiến Dực xin trở về phòng".
"Ừ....". Lục Vọng ho khan vài tiếng, "Chuyện con vừa thấy, không nên tiết lộ ra ngoài, con người tất nhiên là sẽ có ba gấp mà...."
Lúc này Lục Kiến Chu mới nhíu mày nghi ngờ hỏi, "Ngọa tào*, chẳng lẽ cha vừa mới ở đây. . . . . . ?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bách Hợp-Hoàn] Ba mươi sáu kế hưu thê [Edit]
Short StoryTên tạm dịch: ba mươi sáu kế bỏ vợ Editor: Esley (Trần Gia), Điều Hoà, Wall, Cheese, nhattientri Tác giả: Lâm Thuyền Tổng chương: 56 (trung thiên) Nhân vật chính: Lục Kiến Chu, Niên Niệm Thi Nhân vật phụ: Cận Khuynh Thấm, Lục Kiến Dực, Lật Cơ, Phần...