Editor: Wall
Beta: Esley, Dừa
Note: Chương này đáng ra hôm qua Es phải up nhưng tay chân chậm chạp nên hôm nay mới up :*
Kỳ thực trong chuyện của Niên Niệm Thi, Lục Kiến Dực quả thực cũng rất có chừng mực, chẳng qua là dạnh tự của người nào đó giống như ma chú, vừa nhắc tới thì ca ca nàng liền trở nên bất thường.
Hai người rõ ràng là song sinh nhưng cứ như huynh muội khác trứng, Lục Kiến Chu cũng không hiểu nổi vì sao hai người lại khác nhau đến vậy.
Điểm hẹn là cầu Ô thước ở Thành Nam.
Lục Kiến Chu lúc nào cũng mù đường, đi theo Thường Hoan thất loan bát quải* mới đến nơi ước hẹn, từ xa xa đã nhìn thấy một thân bạch y thanh lệ thoát tục ngồi bên kia hồ đánh đàn.
(*thất loan bát quải: vòng vèo qua bảy tám con đường)
Quanh quẩn trong ao dưới cầu còn có thật nhiều hoa đăng đang trôi tới từ thượng nguồn.
Những ngọn hoa đăng như những chiếc lông vũ lượn lờ bay trên không trung, cùng với tiếng nhạc thánh thót bay theo trong gió càng khiến khung cảnh trở nên lãng mạn hơn.
Hoàn toàn khác với khung cảnh sôi nổi và náo nhiệt ở thượng nguồn con sông, nơi này dường như đang an phận nằm ở một góc khuất, quạnh quẽ và có chút tiêu điều.
Lục Kiến Chu vịn thành cầu đi sang bờ bên kia, hướng về phía bóng lưng giống như đã từng quen biết mà nói: "Niên tiểu thư quả nhiên tài nghệ song tuyệt, Lục mỗ không hiểu âm luật, cũng có thể biết tiếng đàn êm tai."
Tuy nàng đã cố ý bắt chước giọng điệu nho nhã của ca ca, nhưng dù sao vẫn là hai người, Lục Kiến Chu có chút không được tự nhiên.
Chỉ nghe thấy một tiếng cười khẽ vang lên, thân thể mỏng manh trước mặt đã quay lại, Lục Kiến Chu bỗng cảm thấy nàng tựa như được chuyển kiếp vào trong thi từ của "Tỳ Bà Hành*",
(*Tỳ Bà Hành: là bài thơ dài 616 chữ của Bạch Cư Dị, viết về cuộc đời trôi nổi truân chuyên của kẻ ca kĩ đàn tì bà)
Không phải là khung cảnh một thiếu nữ tay ôm tỳ bà che khuất nửa gương mặt*, mà là tiếng đàn nghe như tiếng chim oanh líu lo lượn lờ giữa muôn hoa* khiến lòng người rung động.
(*Đây là hai câu thơ được dịch từ bài thơ Tỳ Bà Hành - nguyên văn là: Do bão tỳ bà bán già diện và Gian quan oanh ngữ hoa để hoạt)
"Xuân giang hoa triêu thu nguyệt dạ, vãng vãng thủ tửu hoàn độc khuynh.* (Dịch: Mùa xuân sáng hoa nở, mùa thu ban đêm có ánh trăng, ta thường thường đem rượu ra uống một mình)" Sau khi bị kinh động bởi khuôn mặt xinh đẹp của Niên Niệm Thi, Lục Kiến Chu bất giác ngâm lên.
(*Trích từ bài thơ Tỳ Bà Hành)
Dáng vẻ tươi cười của Niên Niệm Thi như một loại ma lực khiếp người, ánh mắt nàng nhu hòa nhìn Lục Kiến Chu, lời nói ôn nhu mà nhỏ nhẹ: "Kỳ thực ta thích nhất chính là câu 'khúc bãi tằng giáo thiện tài phục, trang thành mỗi bị thu nương đố*' (Dịch: mỗi khi gảy hết khúc đàn, từng khiến các nhà dạy đàn phục, mỗi khi trang điểm xong là đến nàng Thu Nương cũng đố kỵ - Xem thêm chú thích [1] ở cuối chương), không biết một khúc《 Thoa đầu phượng (Xem chú thích [2] ở cuối chương)》 vừa rồi của ta có từng làm công tử động tâm?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bách Hợp-Hoàn] Ba mươi sáu kế hưu thê [Edit]
NouvellesTên tạm dịch: ba mươi sáu kế bỏ vợ Editor: Esley (Trần Gia), Điều Hoà, Wall, Cheese, nhattientri Tác giả: Lâm Thuyền Tổng chương: 56 (trung thiên) Nhân vật chính: Lục Kiến Chu, Niên Niệm Thi Nhân vật phụ: Cận Khuynh Thấm, Lục Kiến Dực, Lật Cơ, Phần...