Chương 38: Sát thủ Sơn Cốc.

29 0 0
                                    


Lần này Lương Thiên Bảo thành thực dẫn ta đi, không nói thêm lời thừa thãi nào.

Đưa ta đến một cánh cửa khác, hắn mới ẩn ý nhìn ta một cái, nói lời cuối cùng: " Nghe nói ngươi từng là sát thủ của Huyền Thiên Sơn trang." Chậc một cái, hắn hất ánh mắt vào phía sau cánh cửa: " Đây xem ra cũng phù hợp với ngươi."

Khi cánh cửa sau lưng từ từ khép lại cùng với khuôn mặt yêu nghiệt của Lương Thiên Bảo, dự cảm không tốt trong lòng ta càng dâng lên. Quay người nhìn nơi mình bị chuyển đến, phát hiện bản thân cư nhiên trở thành tâm điểm chú ý. Vài khắc yên lặng kết thúc, những tiếng bàn tán bắt đầu vang lên.

Chẳng cần nói cũng chắc chắn đây là đám sát thủ của Sơn Cốc, vài tiếng chửi thô tục vang lên: " Mẹ nó, là nữ nhân."

Đứng ở đây đều là nam nhân, đồng loạt để trần nửa thân trên, dáng người thô to, đôi mắt đều hừng hực khí thế. Ta lạ lẫm nhìn xung quanh một vòng, nhanh chóng trấn tĩnh.

Tiếng ồn ào bất chợt giảm đi, một nam nhân đi đến chỗ ta từ phía đám đông. Đôi mắt nhỏ dài trên khuôn mặt ngăm đen của hắn nhìn thẳng vào ta, cất tiếng: "Đã đến đây tất cả đều theo luật lệ." Nói xong quay người đi: " Đi thôi."

Ta ung dung bước theo hắn. Ít nhất không thể tỏ ra yếu đuối ở một nơi như thế này.

Hắn dẫn ta đến một khu phòng, bên trong là một dãy giường dài kê sát nhau làm ta có cảm giác nó được làm ra từ một cây gỗ lớn. Hắn chỉ vào một vị trí ở trong góc có một tay nải nhỏ ở trên, nói: " Chỗ của ngươi." Sau đó đi ra ngoài.

Không hi vọng hỏi thêm được điều gì, ta nhanh chóng bước tới mở tay nải lấy y phục, khoác lên người xong liền bước ra ngoài.

Xem ra họ muốn thả ta ở đây tự sinh tự diệt. Tất nhiên không có cơ hội thoát ra ngoài.

Tò mò của đám nam nhân đối với ta tất nhiên duy trì không lâu, khi ta bước ra ngoài, họ đã khôi phục bộ dạng cũ, hăng say luyện tập.

Sau khi vòng vèo một hồi, ta đã nắm được khá rõ cấu trúc nơi đây. Mấy ngày dạy Hà Khiết Nhi võ công, nàng đã đưa ta thuốc giải của viên làm tán nội lực. Ta chọn cho mình một thanh đao lớn, đi xung quanh tìm người tập cùng.

Một thanh kiếm thanh mảnh vụt qua vành tai ta, cắm xuống đất. Khi ta quay lại, nam nhân có đôi mắt như chim ưng đã nhìn chằm chằm ta, lên tiếng chế nhạo: " Tiểu mỹ nhân, không an phận ở khuê phòng, nóng lòng đến đây hầu hạ nam nhân sao?"

Ta chắc chắn lúc này trên môi mình hẳn là treo nụ cười vô cùng đểu giả, nhìn về phía thanh kiếm cắm ngập một nửa dưới đất. Lực đạo lớn như vậy, hẳn là sức lực không tồi. Không thấy ta đáp lại, nam nhân kia ra vẻ hứng thú tiến đến gần, mặc kệ tiếng huýt sáo của vài kẻ lắm chuyện đứng gần đấy, hắn nhổ thanh kiếm trên mặt đất lên, kề sát cổ ta: " Đưa một nữ nhân đến. Định đùa ông sao?"

Thả đại đao trên tay xuống, tiếng kêu "keng" vang lên chói tai. Có vẻ họ cho rằng ta đã sợ hãi đến run tay, vẻ sát khí trên mặt nam nhân kề sát càng thêm rõ ràng.

Sát thủ cung phiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ