Chương 23: Đau lòng.

73 1 0
                                    

Vó ngựa giữa thảo nguyên xới tung từng cồn cát khô khốc, chỉ nghe thấy từng trận roi vun vút quất vào không trung, mạnh mẽ như những đứa con của thảo nguyên thực sự. Trong lòng tràn đầy khí thế.

  Y phục tung bay trong gió, hương vị thơm ngát của cỏ ngập cơ thể, từng đợt gió, cát táp vào mặt, rát nạt nhưng lại sảng khoái vô cùng.

  Tựa như con tuấn mã đứt cương, tự do tung hoành ngang dọc, trong đầu ta không còn bất cứ ý niệm nào khác. Phiền muộn, vướng bận, tất cả lúc này chỉ nhẹ tựa lông hồng, hòa vào không khí, lặng lẽ bay đi…

  Ta cùng đám hộ vệ khẩn trương tiến về phía trước, vì đường khá dài nên mọi người đều muốn nhanh chóng di chuyển, không có bộ dạng “ cưỡi ngựa xem hoa” như lần lễ xuất giá của Ngọc Liên. Bản thân lại không phải ngồi trong kiệu, được cưỡi ngựa liều mạng, ta chợt tìm được nhiệt huyết có chút ngông cuồng xa xưa của mình.

  Chúng ta chỉ nghỉ lại một chút để dùng bữa buổi trưa. Ngồi cạnh những nam nhân đều hòa sảng dùng bữa, tất cả những lễ tiết câu nệ như biến mất, vui vẻ biết bao. Tuy chỉ là ăn lương khô, nhưng lại không hề thấy khó ăn. Ta đang vui vẻ ăn cùng mọi người, một hộ vệ to lớn tên A Lượng ngồi cạnh chợt giơ bàn tay thô to lên vỗ mạnh vào vai ta, nói lớn:” A Kháng, ngươi nói xem, nữ nhân Lương quốc nghe nói đều hung dữ, thô kệch như đàn ông. Chẳng bằng mang vài mĩ nữ Vân quốc chúng ta tới thọ yến. Khả hãn Lương quốc mới lại không thích hơn những thứ này!”

  Nói đến đây, tất cả cùng sảng khoái cười to. Ta vừa buồn cười, vừa lắc đầu. Nữ tử Lương quốc tuy không mềm mại như nữ nhân Vân quốc, nhưng sự mạnh mẽ, hào khí không thua kém đấng nam nhân của các nàng lại chính là điểm hấp dẫn chí mạng. Huống chi, Triệu Huyền Đình và Triệu Yến Thư tuy cũng là người Lương quốc, nhưng lại thanh tú vô cùng, không hề tạo cảm giác thô kệch một chút nào.

  Đó cũng là một trong những dự định lần này của ta, thực sự muốn gặp lại nữ nhân tên Yến Thư đó. Nếu không phải còn nhiều khác biệt, ta thực muốn kết bằng hữu với những người như nàng.

  Bữa trưa kết thúc, đoàn người lại khẩn trương lên đường.

  Đêm đầu tiên dựng trại ngủ lại ngoài trời, ta thực sự có một mối nghi ngại không nhỏ. Sao ta có thể tắm ở sông cùng những hộ vệ kia chứ? Lại còn lúc ngủ thì sao đây?

  Đang lúc vô cùng lúng túng, cung nữ hầu cận Thiên Bình_ do Hương Trầm giả dạng tiến về phía ta:” Kháng hộ vệ, vương gia phân phó người gác ở trại của vương gia đêm nay.”

  Ta cúi đầu nhận lệnh, đợi cho Hương Trầm đi,a Lượng nhìn ta hâm mộ: “ Ngươi thật là có phúc. Được đính thân tới canh gác ở trại của vương gia.”

  Ta nghe vậy chỉ gật đầu, vẻ mặt vui sướng. A Lượng chợt bĩu môi, nhìn ta hỏi nhỏ: “ Ngươi không phải là đã đi cửa sau đấy chứ?”

  Nhìn một nam tử cao lớn bĩu môi như trẻ con, ta không nhịn được bật cười thành tiếng. Trước cái trừng mắt của huynh ấy, ta đành lắc đầu trả lời: “  Không có, sao huynh lại nghĩ vậy chứ? “

  A Lượng quay người bỏ đi, chắc là đi tắm cùng mọi người. Ta bước về phía trại lớn của Thiên Bình, nửa đường chợt bị một lực đạo mạnh kéo lại, giọng nói gấp gáp của A Lượng vang lên bên tai: “ Ta nói này A Kháng, tới gần vương gia mọi chuyện phải cẩn trọng, đừng gây chuyện rồi mất đầu như chơi!”. Nói rồi chạy đi mất dạng.

Sát thủ cung phiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ