Mười năm như một giấc mộng dài.
Thì ra, ngủ một giấc tỉnh dậy, tất cả mọi thứ đều trở thành ngày hôm qua.
---oo0oo---
DĨNH HÂN
Mười năm, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại Khải Nam trong tình cảnh như vậy.
Dương Dương có một buổi trình diễn nghệ thuật trong lễ tất niên của trường, tất cả phụ huynh đều đến dự. Tôi ngồi ở một góc gần hàng ghế đầu, dõi mắt theo từng động tác của thằng bé.
Lúc tiết mục kết thúc, Dương Dương hăng hái chạy về phía tôi, gương mặt đổ mồ hôi hí hửng hỏi: "Mẹ, con diễn có tốt không?".
"Con mẹ dĩ nhiên là nhất rồi". Tôi lau lau mồ hôi trên trán nó, ân cần nói: "Hôm nay mẹ không nấu cơm, Dương Dương muốn đi đâu, mẹ dẫn con đi?".
"Con muốn ăn KFC".
"Được".
Tôi cười hiền hòa. Lúc dõi mắt lên sân khấu, bất giác lại bắt gặp một bóng người cao ráo quen thuộc.
Khải Nam mặc trên người bộ đồng phục cảnh sát, anh có vẻ chững chạc hơn trước, dáng vẻ cũng trang nghiêm hơn. Đó là một bài thuyết trình dài của cảnh sát cho thiếu niên về lí tưởng và cách làm người, lúc anh nói lại toát ra nét tự tin hiếm có.
Để xem, hình như cũng bao năm rồi không gặp.
Mấy năm nay, thỉnh thoảng tôi có nhìn thấy hình anh trên báo. Anh đã làm đến chức cảnh sát trưởng rồi, sự nghiệp tiền đồ đều rất sán lạn. Chí Bân bảo anh vẫn thỉnh thoảng gọi cho cậu ấy tán dóc, cùng nhau đi uống rượu. Chỉ là bao nhiêu năm, anh chưa từng gọi cho tôi.
Kết thúc tiết mục, tôi dẫn Dương Dương ra cửa, chẳng ngờ lại gặp anh đang đứng phía ngoài. Tôi ngẫm nghĩ một lúc, vừa định gọi anh lại thì lại thấy một người phụ nữ bước nhanh về phía anh, chiếc bụng tròn lộ ra một sinh mệnh đang lớn lên nơi đó.
Người phụ nữ tỏ vẻ quan tâm anh, anh lại không mấy hài lòng vì cô có thai mà còn lui tới nơi đông người. Họ trách mắng ân cần nhau một lúc, sau đó mới xoay người mất hút.
Dương Dương kéo tay tôi mãi, tôi mới phát hiện thì ra mình đã ngây người được một lúc rồi.
Thế gian này thì ra thật sự có những chuyện như vậy. Mấy năm qua, tôi luôn tự hỏi nếu có một ngày tôi gặp lại Khải Nam thì sẽ thế nào. Chúng tôi sẽ bình tĩnh bắt chuyện với nhau như những người bạn cũ, hay xem nhau như người xa lạ, giống như trong cuộc đời người này chưa từng có sự xuất hiện của người kia.
Thế nhưng, tình thế thật sự lại khiến tôi liên tưởng đến một cảnh trong tiểu thuyết Bán Sinh Duyên, khi gặp lại nhau cũng là lúc đôi bên đã yên bề gia thất, anh dẫn theo vợ anh quay đầu bước đi, trong khi tôi ôm con trai của người tôi yêu, lặng lẽ chúc phúc cho bọn họ.
Tình cảm, đến với nhau được thì tốt, không tới được cũng là một chặng đường đáng cho chúng ta hoài niệm.
Dẫu sao đó cũng là người đàn ông tôi từng muốn tựa vào suốt cả cuộc đời, nhìn thấy anh ấy công thành danh toại, lại có một cuộc sống mĩ mãn, bản thân tôi cũng rất an ủi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Sưu tầm] Tầng phía dưới bầu trời - Hàn Ni
Lãng mạnNhan đề truyện Tầng Phía Dưới Bầu Trời làm người đọc phải suy nghĩ, dưới bầu trời là mặt đất, là khoảng không khí mà người ta cùng nhau hít thở, khoảng không ấy rộng lớn lắm nhưng trống trải, và cũng thật nhỏ bé khi đẩy 2 người lại bên nhau. Truyện...