Chương 29: Tha thứ

20 0 0
                                    

Có một số thứ, cả đời này chỉ cần sai một lần là đủ rồi.

DĨNH HÂN

Cảnh vệ gọi cho tôi, báo có người tên Chí Bân muốn xông vào nhà. Lúc tôi thư thái khoác áo choàng ra mở cửa, Chí Bân đứng sững bên ngoài một chút, ánh mắt cậu ta dừng lại trước vết máu còn đọng lại trên cổ tôi, cố nén giọng nói: "Hi Văn đâu?".

Tôi không đáp lời, ánh mắt cũng chẳng thèm nhìn cậu ta. Như thể đoán được có chuyện không hay, Chí Bân lao thẳng qua tôi. Cậu ta mở cửa từng phòng, từng phòng một, cho đến khi thét lên.

"Hi Văn. Trời ơi... cậu...".

Tôi tựa người, từ từ ngồi xuống sô pha. Cảnh tượng đẫm máu ban nãy cứ quanh quẩn trong đầu khiến tôi có chút lảo đảo. Tay tôi run run, cố sức giữ bình tĩnh, song lại không cách nào làm được.

Lần đầu tiên tôi cầm dao giết người, lại là giết người tôi yêu nhất.

Ít phút sau đó, Chí Bân cõng Hi Văn lao ra ngoài. Tôi mang máng nhận thấy trên cổ Hi Văn là một mảnh vải trắng cầm máu, có lẽ Chí Bân đã xé được ở đâu đó.

Vài cảnh vệ đến hỏi tình hình đều bị tôi đuổi ra ngoài. Căn phòng lúc này vẫn thấm một màu đỏ loang lổ, tôi hít một hơi mạnh, cũng chẳng buồn thu dọn đi tàn cuộc đáng buồn này.

Nhẹ mỉm cười. Nếu Chí Bân đến chậm một chút, tôi nghĩ, có lẽ mong ước của tôi đã trở thành sự thật.

Tôi cứ ngồi đó cạnh mép giường, trong đầu bắt đầu suy nghĩ đến từng bước chạy của Chí Bân. Cậu ta đã đến đâu rồi nhỉ? Là ngã ba bên kia đường? Hay đã được một nửa chặng đến bệnh viện. Con đường đó mọi khi đông đúc là vậy, nếu chẳng may kẹt xe, liệu có cứu được Hi Văn hay không?

Những dòng hồi ức và hiện tại đan xen khiến tôi muốn phát điên. Lại nhớ đến một bài hát nào đó mỗi ngày thường phát trên Radio.

Có lẽ ngọt ngào sau cùng lại là sự trả thù

Nhớ lại những vui vẻ trước đây, đều là tội lỗi

Làm tổn thương em, không lẽ anh không bị tổn thương?

Cho đến giờ phút này, chúng ta không yêu nhau nữa có được không?

Nhân lúc vẫn còn chưa hận nhau đến mức sâu đậm

Đừng để đến khi hồi ức sụp đổ, thứ gì cũng không thể giữ lại được.

Vì vậy, chúng ta không yêu nhau nữa có được không?

Hi Văn, anh biết không, vào khoảnh khắc tự tay em đâm con dao xuống người anh, em mới hiểu được, thì ra dù có đau khổ, tuyệt vọng đến như thế, em vẫn không cách nào ngừng yêu anh được nữa.

Không biết đã bao lâu, Chí Bân xông qua đội cảnh vệ đến đứng trước mặt tôi. Tôi cũng chẳng bận tâm đến vẻ hùng hổ của cậu ấy, chỉ khẽ vẫy mọi người ra ngoài.

Lúc ngẩng mặt lên, tôi cố nén tiếng nuốt khan: "Thế nào rồi?"

"Nếu nói cậu ấy chết rồi, cậu vui chứ?". Giọng Chí Bân có vẻ giễu cợt, nhưng ánh mắt lại mang theo sự đau đớn, mơ hồ.

[Sưu tầm] Tầng phía dưới bầu trời - Hàn NiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ