PHẦN 11: CÔNG CUỘC ĐIỀU TRỊ BẮT ĐẦU

5.5K 476 32
                                    

Jungkook đã trằn trọc suốt đêm để tính trăm phương nghìn kế thoát khỏi việc thực hiện cái đơn thuốc quái đản kia.

Và cuối cùng cậu đưa ra một phương án hợp lý nhất: Ly Hôn.

Chả phải Park Jimin là do kết hôn với cậu nên mới bị rối loạn nhân cách kháng cự sao? Ly dị tức cậu sẽ cuốn gói khỏi cuộc đời anh ta; ly dị tức cậu sẽ chẳng còn xuất hiện trước mặt anh ta nữa. Điều đó vừa giúp anh ta khỏi bệnh, vừa thả tự do cho cậu. Có lợi cho cả đôi bên. Hoàn hảo!

Thế nhưng, sau bao công nhọc nhằn nghĩ ra việc ly hôn, cậu đã không làm vậy. Vì sao ư?

Hôm qua, chủ tịch Park đã đến nhà cậu và anh.

"Hai vợ chồng dạo này thế nào?" - Ông ngồi dạng háng, rung đùi, hai tay đặt đường hoàng bệ vệ ở hai bên chiếc ghế bành trong khi quản gia Seokjin bưng trà ra rót.

Jimin và Jungkook đảo mắt nhìn nhau, người ngoài nhìn vào có thể cảm nhận được một cuộc chiến tranh lạnh "không hề rợn tóc gáy". Riêng chủ tịch Park dường như không để tâm đến luồng khí hắc ám toát ra từ hai người đó, ông tự nhiên hơn cô tiên chỉ vào cái túi Calvin Klein đặt ngay ngắn dưới chân Jungkook: "Sịp của ta đúng chứ?"

Seokjin mím chặt môi lỉnh vào bếp, còn không ai có thể diễn giải được biểu tình trên mặt Park Jimin là cái thể loại gì. Thứ nhất, làm sao bố anh biết khi việc mua quần lót cho ông chỉ là cái cớ bịa ra lúc bị phát hiện đang theo dõi Hoseok và Jungkook? Thứ hai, anh chỉ muốn độn thổ thay cho ông bố mặt dày của mình.

Jungkook lại có vẻ hào hứng đến mức banh miệng túi ra cho chủ tịch Park xem: "Vâng, sịp hàng hiệu con tự tay chọn đấy ạ. Bố xem có ưng không ạ?"

Ông bố chồng cầm đống quần lót lên ngắm nghía, kéo giãn tứ phía, rồi tấm tắc khen: "Ha ha, đúng là đích thân con dâu ta chọn có khác. Đẹp lắm đẹp lắm."

Vừa nói, ông vừa xoa đầu Jungkook đầy vẻ cưng chiều làm Jimin mắc ói. Gớm. Cái giọng điệu ngọt như mía lùi với cái thái độ sủng nịnh ở đâu ra không biết!

"Ta thật diễm phúc có được đứa con dâu đẹp người đẹp nết như con. Thằng này giữ vợ cho tốt vào nghe chưa?!"

Chủ tịch Park trừng mắt với Jimin đang tỏ thái độ bất cần, còn đối với Jungkook, ông lại nở nụ cười ôn nhu: "Jungkook, ta có một nguyện vọng muốn nhờ con."

"Dạ?" - Jungkook tròn mắt lắng nghe. (Chính cái bộ mặt trố mắt quen thuộc của Cúc ý)

"Tuổi ta gần đất xa trời, chỉ mong hai con yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Con có thể hứa với ta sẽ luôn ở cạnh chăm sóc Jimin, ngược lại nó có làm tổn thương gì đến con thì hãy tìm đến ta thưa chuyện. Con có thể hứa với ta điều đó không, Jungkook?"

Jungkook bặm môi. Cậu rất quý bố chồng. Nhớ lần đầu tiên mới dọn vào nhà Park Jimin, ông đã âm thầm cứu cả rương Timberland quý báu của cậu khỏi bị vứt đi bởi tên chồng đang nổi cơn tam bành và còn viết thư nhắn nhủ cậu tìm đến ông nếu cần giúp đỡ.

Ông trời thật bất công, tại sao lại ban cho chủ tịch Park đáng mến một thằng con dở người như Park Jimin chứ? Thôi thì, lần này là vì bố chồng, Jungkook nhẫn nhịn mà đồng ý: "Vâng, con hứa."

[Jikook Longfic] "Cậu Vợ" Đanh ĐáNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ