PHẦN 30: ĐAU

5.7K 456 59
                                    

"Vâng, tôi sẽ làm như ngài bảo, thưa lão gia," Seokjin ấn nhẹ chiếc vành phía sau tai. Anh ta xoay mặt đồng hồ đa năng trên cổ tay: cậy khóa, bắn móc, bắn laze, phóng điện,... đây rồi - cải trang. Ảnh của thiếu gia đã lưu sẵn trong máy, chỉ cần nhấn nút là cả người Seokjin "hóa" thành Jimin, nhưng chỉ duy trì được hình dạng trong ba phút.

"Các anh có thể về," Park Jimin vừa đi xuống vừa ra lệnh cho đám vệ sĩ đang đứng trước cửa phòng vệ sinh. Bốn vệ sĩ chần chừ; thường ngày đâu có được về sớm thế này? Park Jimin hiểu ý, đi đến trước mặt họ, dõng dạc hô, giọng mang chút phiền toái: "Khẩn trương lên, tôi muốn chút thời gian riêng tư với thiếu phu nhân."

Bốn vệ sĩ không hé răng một lời, vội vàng cúi đầu cáo lui. Cửa đóng được vài giây, Park Jimin biến dạng trở về Seokjin.

Bây giờ chỉ còn nhiệm vụ cuối cùng... thông báo cho Jimin. Biết sao được, lệnh của lão gia không thể làm trái. Seokjin để tay trước ngực, thầm xin lỗi Jeon Jungkook rồi lên tầng hai, gõ cửa thư phòng.

Jimin nghe tiếng gõ cửa dồn dập cùng thanh âm khẩn trương của Seokjin: "Thiếu gia! Thiếu phu đã mất tích!"

"Cái gì?!" Jimin bật tung cửa, thần sắc dọa người.

"Thiếu phu... " Seokjin chưa kịp nói hết câu, Jimin đã lao vội lên tầng gác mái.

Anh mở toang cánh cửa phòng, cố gắng tìm kiếm cậu giữa màu đỏ chói mắt, nhìn tứ phía cũng không thấy vệ sĩ, lại chạy xuống tầng, mở từng cánh cửa, lùng sục cả căn nhà. Nhưng ở đâu cũng không có cậu, ở đâu cũng không thấy...

19:2

Đầu óc rối như tơ vò cuối cùng cũng gỡ ra chút lý trí, Jimin dừng trước mặt Seokjin, lồng ngực phập phồng dữ tợn: "Lần cuối thấy Jungkook là ở đâu?"

"Tôi đi tuần, sau đó vào nhà, lên tầng định hỏi xem thiếu phu nhân có muốn dùng chút gì lót dạ thì không thấy người đâu," Seokjin nhanh gọn đáp.

Hàm răng nghiến chặt, Jimin nhấn nút gọi cho đám vệ sĩ; tuy nhiên, bằng một cách thiên tài nào đó mà Seokjin đã cắt đứt sóng liên lạc giữa anh và bốn người này.

Anh nổi cơn tam bành, vừa lúc định ném điện thoại thì bàn tay khựng lại giữa không trung, lập tức mở hệ thống GPS, thấy chấm sáng ở trên màn hình có vẻ đang di chuyển về khu Gangnam. Chết tiệt! Chắc chắn cậu đang trên đường đến nhà cậu bạn thân kia. Jeon Jungkook, em mà xảy ra chuyện gì là chết chắc với tôi!

Jimin hộc tốc phóng xe đi, trong đầu hỗn loạn những viễn cảnh không hay có thể xảy đến với cậu.

***

Park Jimin đã cho người điều tra về bất cứ ai có dính dáng đến Jeon Jungkook, bao gồm cả Kim Taehyung, cho nên anh biết đây là một cậu trai độc thân sống một mình trên tầng mười hai ở một tòa chung cư trong khu Gangnam. Anh phanh kịt ô tô, mái tóc đen bóng mượt mà giờ rối tung bởi vô số lần vò đầu cáu kỉnh khi phải dừng trước đèn đỏ. Những đốm sáng bên ngoài thong dong lướt qua khe cửa trong thang máy khiến anh càng trở nên ức chế, từng thành mạch tưởng chừng vỡ tung bởi dòng máu sục sôi.

"Ting!"

Cuối cùng hai cánh cửa cũng từ từ mở ra, sự thiếu kiên nhẫn trong anh đã đạt đến đỉnh điểm. Dáng người này, mái tóc này... tất thảy nỗi lo sợ, sự tức giận và niềm vui sướng vỡ òa nơi lồng ngực, Jimin lao đến túm chặt lấy cổ tay người kia, không cho phép cậu rời xa anh một phút giây nào nữa.

[Jikook Longfic] "Cậu Vợ" Đanh ĐáNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ