PHẦN 7: PARK JIMIN, COI CHỪNG!

6.9K 505 23
                                    

Tim đập dữ dội trong lồng ngực của Park Jimin. Anh ta đi tới đi lui trong văn phòng, chẳng thể tập trung được. Nguyên do là Jeon Jungkook chứ còn ai khác vào đây nữa. Não bộ anh giống một đoạn băng bị lỗi, cứ tua đi tua lại cái cảnh gương mặt xinh đẹp kề sát mặt mình, cảm giác hơi ấm mơn man khắp da mặt và tiếp theo đó là một cái gì xoẹt qua như tia lửa điện, làm mồi cho luồng khí hầm hập bốc lên từ bên trong. Mồ hôi tay túa ra liên hồi, và cả người Jimin như bị lên dây cót cứ đứng ngồi không yên. Anh tự hỏi phải chăng mình bị bệnh; và phải chăng Jeon Jungkook kia là một ổ vi-rút di động.

"Có khi thế thật, vậy nên cậu ta mới thơm mình để truyền dịch." - Park Jimin đưa ra một giả thuyết anh ta cho là khá hợp lý, rồi kết luận - " Jeon Jungkook là một con cáo già đội lốt cừu non, suy ra, từ bây giờ, ta phải hết sức đề phòng."

Đang nguyền rủa cho số phận hẩm hiu của mình vì cuộc đời bị thâu tóm trong tay ác quỷ, Jimin nhận được tin nhắn từ Jungkook. Đó là một tin nhắn vỏn vẹn hai số: "4:0". Anh gục mặt xuống bàn. Hơi đâu mà để tâm đến chuyện tỉ số đó nữa? Vấn đề cấp bách bây giờ là Park Jimin có thật sự, thật sự bị nhiễm một căn bệnh nan y mà Jungkook lây truyền cho những kẻ xấu số bị cậu ta ghét không? Nếu không thì tại sao anh càng ngày càng cảm thấy bồn chồn và nôn nao thế này?! Không được, không được bi quan như vậy! Tuổi xuân của anh vẫn phơi phới trước mắt, có thể đây chỉ là dấu hiệu mệt mỏi do áp lực công việc cũng nên. Biết đâu được, Jeon Jungkook chỉ là một đứa ẻo lả và lươn lẹo với biệt tài làm người khác hoang mang?

Đấu tranh tư tưởng một hồi, Jimin quyết định rằng chút khí trời may ra sẽ làm anh cảm thấy khá hơn. Anh lên sân thượng của tòa nhà, không hay biết rằng có người luôn theo dõi nhất cử nhất động của mình qua hệ thống camera an ninh. Người đó cười khẩy: "Thằng này giờ tự nhiên biết hóng mát ư?"

***

Hoseok nằm phè phỡn trên chiếc ghế dài và nhắm mắt thư giãn trong lúc stylist trang điểm cho hắn. Còn một cảnh quay nữa là được nghỉ ăn trưa, nhưng chả hiểu sao hắn không kìm nổi tò mò mà nhổm mông dậy, với lấy hộp cơm để mở nắp ra nghía xem bên trong có gì. Mùi thức ăn thơm nức mũi tỏa ra, Hoseok - kẻ đã nếm qua biết bao cao lương mĩ vị - cũng phải trầm trồ cảm thán, rằng những món ăn được bày trí thật bắt mắt và rằng, cho dù đó chỉ là cơm hộp, bữa trưa này trông vô cùng hấp dẫn.

"Này chị stylist, chị nói xem, liệu những món thơm ngon thế này có lý nào lại bị tẩm độc không?" - Hoseok giơ hộp cơm cho người ta nhìn, ngửa mặt lên cười hềnh hệch như một kẻ bệnh hoạn.

"Kể cả cái thân vàng ngọc của ta có mệnh hệ gì, soái ca đây cũng sẽ chẳng hối hận nếu phải chết vì bữa ăn ngon này." - chính Hoseok cũng cảm thấy ngạc nhiên với ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn. Hắn bị điên rồi chăng? (Điên từ đời nào rồi mà bây giờ mới nhận ra) Hoseok tiếp tục vừa cười hềnh hệch vừa chầm chậm lắc đầu một cách ngu ngốc trong khi nhìn hộp cơm đắm đuối.

Chị stylist lúc sáng bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp tiêu soái của hắn, sau một hồi tiếc hùi hụi khi nhận ra bản chất điên khùng bên trong vỏ bọc "chất ngầu" ấy thì chỉ tặc lưỡi, chắc mẩm rằng đó là giờ Hoseok lên đồng.

[Jikook Longfic] "Cậu Vợ" Đanh ĐáNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ