PHẦN 27: BA CÂU CHUYỆN TÌNH (pt. 1)

5.4K 471 113
                                    

Dành tặng 98er vừa thi xong ^^ Hú hú quẩy lên đi =))

Triệu chứng suy nhược cơ thể bao gồm mắt ngủ hoặc gặp ác mộng. Đêm đó, Taehyung gặp ác mộng; Hoseok đã cầm tay và vỗ về đến khi bạn an ổn chìm vào giấc ngủ. Một bên nắm tay người kia, một bên cầm điện thoại, hắn ngồi tra công thức món bổ cho người bệnh đến khi chính mình ngủ thiếp đi. Tỉnh dậy đã năm giờ sáng, hai bàn tay vẫn nắm hờ, Hoseok nhớ đến hôm hắn say rượu, thức giấc phát hiện cả hai đang ôm nhau ngủ. Hắn nhẹ nhàng rút tay ra, thì thầm: "Đêm đó cậu giúp tôi, coi như bây giờ tôi trả ơn."

Hoseok vào phòng bếp, tìm gạo, một ít thịt và rau nấu cháo. Thường ngày vì công việc nên hắn toàn ăn ngoài, bếp ở căn hộ tuy đẹp và tiện nghi nhưng hắn hiếm khi đụng đến, có chăng chỉ nấu mỳ ăn liền hoặc làm quả trứng ốp la. Vật lộn một hồi mới xong nồi cháo, mùi vị không tệ, hắn cảm thấy đây quả là một chiến tích. Mà chiến tích thường đi kèm chiến trường... Hoseok đảo mắt một vòng căn bếp, tặc lưới tự cảm thán rằng bản thân đã tạo nên một tác phấm trừu tượng xuất sắc. Gạo vãi đầy nhà, nồi niêu xoong chảo mỗi cái một nơi. Cạnh bồn rửa còn có một cái bát, trong bát là một con cá sống bị dao cắm giữa thân, chuôi dao dựng đứng, đầu cá ngóc lên, con mắt trừng trừng cái nhìn chết chóc. Hoseok nuốt nước bọt... Hắn thậm chí còn không nấu cháo cá! Lại ngắm nghía phòng bếp, Taehyung mà thấy cảnh này từ suy nhược cơ thể thành suy nhược thần kinh thì khổ. Thế là, đại minh tinh Jung Hoseok quyết định hạ lòng tự tôn mà dọn dẹp căn bếp, xong xuôi cũng bở hơi tai.

Hắn vào phòng ngủ, vừa lúc Taehyung thức giấc.

"Mấy giờ rồi?" Bạn mơ màng hỏi, cơ thể đã khỏe khoắn hơn..

"Tám giờ mười."

"Anh không có lịch trình sao?"

"Buổi chiều," Hoseok sờ trán Taehyung, "cảm thấy thế nào?"

"Đỡ hơn nhiều rồi. Cảm... cảm ơn anh." Taehyung cúi gằm mặt, che đi gò mả khẽ ửng hồng. Hắn thực sự đã ở bên bạn cả đêm?

***

Hoseok hồi hộp quan sát Taehyung đưa lên miệng thìa cháo đầu tiên. Cảm giác nghiêm trọng như thử nghiệm bom nguyên tử vậy. Chợt, bạn nhíu mày: "Anh nấu sao?"

Hắn vã mồ hôi: "Ừ, sao vậy?"

Taehyung buông thìa, ngẩng lên nhìn hắn một cách vô cùng nghiêm túc..., bất ngờ bật ngón cái, nhoẻn miệng cười: "Ngon hơn tôi tưởng, tôi cứ nghĩ anh chẳng bao giờ nấu ăn cơ."

Hoseok suýt lên cơn đột quỵ. Cậu nhóc này thật biết hù chết hắn! Tuy nhiên, bên ngoài hắn chỉ vuốt tóc, cười tự mãn: "Tiêu chuẩn đạt danh hiệu Soái ca Quốc dân cao hơn cậu nghĩ đấy."

"Có vẻ như tôi đánh giá thấp anh rồi," Taehyung nửa đùa nửa thật, tiếp tục ăn cháo. Hoseok hoàn toàn không để tâm đến lời nói kia có bao nhiêu đả kích hắn, chỉ thấy người kia tinh thần tươi vui thì cảm giác như tảng đá đè nặng nơi ngực được đỡ xuống.

Lịch trình quay phim của hắn bắt đầu từ ba giờ chiều. Vào những thời gian nghỉ hiếm hoi này, Hoseok luôn tranh thủ về nhà đánh một giấc, nhưng hôm nay, trong đầu hắn chỉ lo cho bệnh suy nhược cơ thể của Taehyung mà quên mất tình trạng thiếu ngủ của mình.

[Jikook Longfic] "Cậu Vợ" Đanh ĐáNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ