Chương 7

133 10 0
                                    


Seoul, bệnh viện A.

Ôm ngón tay sớm đã gãy phải khó khăn lắm mới thoát được đám nữ sinh, đập chồng sách vào mặt Bạch Hiền đang ngơ ngơ ngác ngác rồi đùng đùng bỏ đi. Cũng may Bạch Hiền vốn là người nhanh nhạy, cảm thấy có gì đó không ổn, mặc kệ thần tượng nào đó còn đang ngồi trong lớp, một mạch đuổi theo thằng em. Kết quả là phát hiện ngón tay thằng bé sưng tấy, mà hình như còn gãy rồi, lôi một mạch Thế Huân đến bệnh viện soi soi chụp chụp.

Mất cả buổi sáng, kiệt tác của bác sĩ cuối cùng cũng đã ra lò. Tay Thế Huân giờ đây bị gói chả khác gì cái bánh chưng a. Thật may bác sĩ ở đây là người quen của Bạch Hiền nên cậu mới có thể nhanh chóng băng bó như vậy. Bất quá chỉ là có hơi mất thể hiện một chút.

Mỹ nam tảng băng lạnh cư nhiên bị mấy đứa con gái dẫm cho gãy ngón tay, chuyện này truyền ra ngoài thì cậu còn mặt mũi nào vác mặt tới trường nữa chứ. Mang theo cục bột này hàng ngày đến lớp không phải đã mất mặt lắm rồi sao. Nhưng tiếng lành đồn xa, chuyện mất mặt của mỹ nam mới xảy ra ban sáng, buổi chiều không một ai trong trường là không biết, còn lan tận sang khoa kinh tế của đại học, đương nhiên ai kia đều đã nghe qua...

Lộc Hàm hôm nay lúc thức dậy đã phán hôm nay là một ngày bất thường, nhất định có điềm dữ bởi vì Bánh Bao sáng sớm đã ra khỏi cửa, bình thường 8h có tiết thì đúng 7h45' cậu ta mới nhấc mông khỏi giường, thế nào mà hôm nay 6h đã tỉnh dậy ra ngoài, không phải bất thường điềm dữ thì là cái gì a? Rất lâu sau này tổng kết lại anh mới thấy rằng Bánh Bao rõ ràng là điềm báo của anh, vô cùng chính xác nữa luôn nha, bất cứ lúc nào cậu ta thất thường thay đổi là y như rằng vận đen ập lên đầu anh. (ê ê, lần này là bạn Huân đen, không liên can anh nha).

Quả đúng là như vậy, sáng lên giảng đường đã nghe đồn có học sinh nam nào đó đi xem thần tượng mới nhập học bị đám nữ sinh dẫm gãy ngón tay (?) anh còn hùa theo đám bạn ha hả cười sao lại có tên con trai yếu đuối ngu ngốc như vậy. Nhưng sau khi bạn học A vô tình nói ra tên của người kia thì nai nhỏ bỗng chốc giật giật khóe miệng, hóa đá-ing.

Não bộ ngay lập tức phân tích thông tin, linh tính mách bảo anh rằng đây nhất định là cái gọi là trong cái rủi có cái may. Mặc dù mỹ nam bị thương, anh thật sự rất đau lòng, nhưng đây không phải là cơ hội ngàn năm tiếp cận người đẹp sao? Gãy tay thì sao chứ? Nhất định là rất bất tiện đi, anh sẽ nhân cơ hội này giúp đỡ người ta một chút, nhất định sẽ là rất cảm kích đi. Hắc hắc!!!

Thế Huân do gãy ngón tay nên được cô chủ nhiệm cho nghỉ vài tiết về phòng dưỡng sức (có ngón tay thôi cô ơi, đừng để cái mặt đẹp của nó lừa a), bỗng nhiên hắt xì hơi, cảm giác có luồng khí lạnh từ đâu truyền đến, toàn thân rùng mình một cái =="

Mấy ngày nay đều bị tên dở hơi nào đó làm phiền vào giờ nghỉ trưa kéo theo tâm trạng cả ngày hôm ấy đều đi xuống, nói chung là rất tệ. Cậu đã từng nghĩ ra rất nhiều biện pháp để tránh hắn ta, tỉ dụ như mua đồ ăn ở ngoài hay làm sẵn đồ ở nhà mang đi. Nhưng tất cả đều bị gạt bỏ, thứ nhất mua đồ ăn ở ngoài, cậu không có nhiều tiền như vậy a, thứ hai tự làm đồ ăn rồi mang đi...cái này cậu thực sự không có năng khiếu, nhỡ đâu ăn vào tiêu chảy hay làm sao đó tiền viện phí thế nào mà chi trả được. Cuối cùng vẫn cứ là chịu đựng đi.

[HunHan] CHẠY TRỐNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ